Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2116

“Á?” Giang Hạ sững người, ngẩng đầu nhìn đôi mắt u tối đó của anh.

Cô vô thức lắc đầu: “Chưa.”

Sắc mặt của Kiều Phàm tối lại: “Tại sao chưa?”

“Quên rồi.” Giang Hạ cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.

Đôi môi của Kiều Phàm mím chặt lại: “Ban ngày tôi không phải đã nói với cô, bảo cô lập tức làm thủ tục nằm viện sao, cô tại sao không nghe, cô rốt cuộc là thật sự quên mất, hay là cố ý không làm?”

“Tôi… tôi là thật sự quên mất, không phải cố ý.” Giang Hạ xua tay giải thích.

Kiều Phàm nhìn cô, dường như đang xác nhận tính thật giả của lời cô.

Nhưng thấy dáng vẻ có hơi căng thẳng sợ hãi của cô, cuối cùng anh đã mềm lòng thở dài: “Lần này thì bỏ qua.”

Giang Hạ nghe thấy anh không định làm khó thì hai mắt sáng lên, vội cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Kiều.”

Kiều Phàm không có đáp lại, mà rút điện thoại ra, ấn cái gì đó ở trên điện thoại.

Giang Hạ đứng ở bên cạnh giường bệnh, cẩn thận nhìn anh.

Sau khi nhìn một lúc, cô cắn môi nói: “Anh Kiều, tôi muốn biết, anh tại sao muốn kêu tôi nằm viện? Bác sĩ là bảo tôi cố gắng điều dưỡng cơ thể, để sau này có thể bình an sinh em bé, mới kêu tôi nằm viện, anh…”

“Cô muốn nói cái gì?” Kiều Phàm nhíu mày, sau đó để úp điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.

Giang Hạ hít sâu một hơi: “Tôi muốn nói, anh không phải luôn không muốn cho tôi sinh đứa trẻ này hay sao? Anh không thích nó, bởi vì nó ở trong bụng của tôi, cho nên anh biết tôi bây giờ thai tượng không ổn định, không nên thở phào hay sao? Tại sao còn muốn tôi nằm viện? Nếu tôi nằm viện, sẽ chỉ bảo vệ đứa trẻ mà thôi.”

Khóe miệng của Kiều Phàm hơi nhếch lên: “Thì ra cái cô muốn nói là chuyện này?”

Giang Hạ lí nhí ừ một tiếng: “Phải, thật ra tôi luôn muốn hỏi, anh tại sao đột nhiên đồng ý để tôi giữ lại đứa trẻ này, lúc mới đầu, anh nói tôi có thể giữ lại đứa trẻ, cũng có thể không để ba tôi ngồi tù, tuy trong lòng tôi vui mừng, nhưng chung quy có chút bất an, tôi không cho rằng anh là thật sự nguyện ý để tôi giữ lại đứa trẻ.”

“Cô tại sao lại nghĩ như vậy?” Kiều Phàm khoanh tay nhìn chằm chằm cô.

Giang Hạ cắn môi dưới: “Rất đơn giản, bởi vì anh bắt tôi phá bỏ đứa trẻ này, tuy tôi không nhớ ký ức lúc đó, nhưng dựa theo miêu tả của người bên cạnh và nỗi sợ mà tôi dành cho anh, tôi biết chuyện lần đó đối với tôi mà nói, nhất định rất đau khổ, tôi cũng càng thêm chắc chắn, anh quả thật là thật sự không muốn đứa trẻ đó, cho nên về sau anh đột nhiên quay ngược đồng ý cho tôi giữ lại đứa trẻ, tôi mới cảm thấy quá kỳ lạ, anh tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

“Cô cảm thấy là vì cái gì?” Kiều Phàm không trả lời mà hỏi ngược lại.

Giang Hạ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Nói thật, tôi không biết, tôi cũng nghĩ không ra được nguyên nhân, tóm lại không thể vì anh đột nhiên nảy sinh tình ba con đối với đứa trẻ, cho nên mới thay đổi chủ ý giữ lại đứa trẻ nhỉ?”

Nói đến đây, cô cũng không nhịn được mà cười.

Có tình ba con đối với đứa trẻ ư?

Sao có thể chứ?

Cô là mẹ của đứa trẻ, anh ghét cô, hận cô như vậy, cũng không cho phép cô sinh con cho anh, vậy nên sao có thể nảy sinh tình cảm gì đó đối với đứa trẻ trong bụng cô chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK