Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2243

Nhìn thấy hai vợ chồng một người thì cười như có như không, một người dáng vẻ lạnh như băng, Trần Châu Ánh chỉ cảm thấy da đầu râm ran.

Nhưng vẫn phải cắn rang, căng da đầu trả lời: “Sao mà vậy được, Vy Vy, cậu và sếp Đường nào bạc đãi mình? Mỗi lần ăn đều do các đầu bếp cao cấp nấu rất tâm huyết, chỉ là bình thường mình chỉ ăn một mình, hiếm khi nhìn thấy nhiều món như vậy, tại mình đột nhiên nhìn nhiều món một lúc thì thấy phấn khích quá thôi, nên nói năng không suy nghĩ.”

Cô ấy thề rằng cô ấy không có ý bảo họ bạc đãi cô ấy.

Thực sự chỉ là nhìn thấy quá nhiều món cùng một lúc, quá phấn khích nên mới dẫn đến chuyện này.

Cô ấy cảm thấy cũng không thể trách cô ấy được.

Lúc hai vợ chồng không có chiến tranh lạnh, giống như sinh đôi dính liền, ăn cơm lúc nào cũng dính nhau, cô tự chê mình làm bóng đèn sáng quá nên căn bản không ăn cơm cùng bọn họ, chỉ thỉnh thoảng ăn cơm cùng thôi.

Cho dù sau này bọn họ có chiến tranh lạnh, mặc dù cô ăn cùng Vy Vy, nhưng hai cô người con gái như bọn họ có thể ăn bao nhiêu?

Vì vậy, khi cô ăn cơm với Vy Vy, cơ bản đều bảo nhà bếp chuẩn bị hai món ăn là được rồi.

Hai người đã thế, chưa kể khi cô ấy ở một mình.

Không phải một món ăn là xong rồi sao?

Vì vậy, đã lâu rồi cô ấy không còn biểu cảm choáng váng khi thấy xuất hiện nhiều món ăn cùng lúc trên bàn ăn như vậy, nên nhất thời mới vui mừng như nhà quê lên phố, thậm chí còn nói bậy.

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Châu Ánh lương tâm cắn rứt, Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng như vậy, trêu cậu thôi, đương nhiên mình biết không phải cậu cố ý, là vô ý thôi, tại nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu nên cố ý chọc cậu thôi. Mau ăn đi.”

Nói xong cô cầm đũa lên.

Đường Hạo Tuấn trực tiếp gắp một món ăn đặt ở trên đĩa của cô: “Nói cho cô ấy biết làm gì, không đói sao, mau ăn đi.”

Tống Vy nhìn món ăn trên đĩa, gật đầu cười: “Được.”

Hai vợ chồng bắt đầu đi ăn.

Kiều Phàm đối diện liếc nhìn Trần Châu Ánh một cách thích thú rồi cầm đũa lên.

Đây là tiệc tẩy trần của anh ta, anh ta phải thưởng thức cho thật ngon?

Trần Châu Ánh thấy mọi người đã ăn, biết chuyện đã xong xuôi, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Cô ấy cũng đói.

Sau khi chơi với An An cả buổi chiều, lại về phòng thiết kế trang sức cho khách hàng, đã kiệt sức từ lâu rồi.

Cô phải ăn nhiều hơn bây giờ để trả thù Vy Vy và sếp Đường vì đã làm cô sợ hãi lúc nãy.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thực ra trong lòng cô biết rất rõ rằng cô sẽ không bao giờ có thể trả thù cho dù có ăn bao nhiêu đi nữa.

Dù sao hai người này đều là phú ông phú bà, cả đời này cô cũng không thể ăn cho bọn họ nghèo được.

Trong bữa ăn, Trần Châu Ánh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liếc mắt nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, há mồm dường như có điều muốn nói, nhưng không biết do dự cái gì, lại ngập ngừng không nói.

Tống Vy nhận ra điều đó, dừng đũa lại, nhìn cô hỏi: “Châu Ánh, có chuyện gì vậy? Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Trần Châu Ánh nghe thấy lời của cô, cũng đặt đũa xuống, cười ha ha ra tiếng: “Vy Vy, là cậu nói nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK