Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2115

Cô rất lo lắng không biến mất, sau đó diễn biến thành khối u thì phiền phức rồi.

Trước kia cô nhớ mình từng xem một bộ phim, nữ chính trong phim là trong não có máu tụ, chèn ép dây thần kinh, cuối cùng lại biến thành u não mà chết.

Cho nên nghĩ thôi cũng biết, một vấn đề nhỏ bé, cuối cùng cũng sẽ diễn biến thành vấn đề lớn.

Chuyện trong não có thứ gì đó như này thì không thể xem thường được.

Thấy Giang Hạ siết chặt hai tay, vẻ mặt lo lắng, khóe miệng của Kiều Phàm hơi cong lên: “Sẽ.”

“Thật sao?” Mắt của Giang Hạ chợt sáng lên, trên mặt cũng rõ ràng nở nụ cười mừng rỡ.

Kiều Phàm gật đầu: “Tôi là bác sĩ khoa não, cô cảm thấy tôi sẽ không rõ sao? Hơn nữa cô cảm thấy tôi sẽ lấy nghề nghiệp của mình ra đùa sao?”

“Không không không, tôi không phải có ý này.” Giang Hạ vội lắc đầu giải thích: “Tôi chỉ là quá vui thôi, cho nên mới không nhịn được mà tìm xác thực.”

“Ổ? Quá vui ư?” Kiều Phàm hơi nghiêng về phía trước, mắt nhìn chằm chằm cô: “Tôi không sao, cô rất vui sao?”

Ánh mắt của Giang Hạ lóe lên tránh ánh nhìn của anh, sau đó gật đầu: “Phải, tôi rất vui, sự việc là ba tôi gây ra, nếu cô có chuyện, gia đình chúng tôi đều khó yên lòng, vậy nên nghe thấy anh sẽ không sao, tôi đương nhiên vui mừng, như vậy gia đình chúng tôi cũng không cần gánh trách nhiệm tâm lý quá nhiều.”

Kiều Phàm mấp máy môi: “Tôi còn tưởng rằng, cô là vì lo lắng cho tôi.”

Lời này anh nói không phải quá lớn tiếng, cho nên Giang Hạ không nghe rõ, cô nghi hoặc nghẹo đầu: “Anh Kiều, anh nói cái gì.”

“Không có gì.” Kiều Phàm cụp mí mắt, lạnh nhạt đáp lại một câu.

Giang Hạ cảm nhận được thái độ của anh đột nhiên lạnh đi rất nhiều, nhưng không biết nguyên nhân, cô nhún vai, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Đúng rồi anh Kiều, máu tụ trong não anh khoảng bao lâu sẽ biến mất?”

“Khoảng hơn một tháng.” Kiều Phàm lại dựa về đầu giường rồi đáp.

Giang Hạ gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Một tháng, không ngắn, nhưng cũng không phải quá dài, coi như là phạm vi có thể chấp nhận được.

“Có điều một tháng này, anh đều sẽ váng đầu hoặc đau đầu sao?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm lại hỏi một vấn đề.

Kiều Phàm ngước mắt, ừ một tiếng: “Gần như vậy, đây là hiện tượng bình thường mà thôi.”

“Vậy ư.” Giang Hạ bỗng nâng cằm lên.

Chẳng trách anh cứ không cho cô đi tìm bác sĩ, bởi vì vấn đề của bản thân anh, trong lòng anh đều biết rõ.

Cũng đúng, anh là bác sĩ, còn có thể không biết tình trạng của anh có cần đi tìm bác sĩ khác hay không sao.

Hơn nữa anh là chuyên gia khoa não trẻ nhất trên thế giới, địa vị ở trên thế giới rất cao, bác sĩ khoa não có thể đạt tới trình độ y thuật như anh, trừ mấy ông lão ra, căn bản không có người thứ hai.

Cho nên bác sĩ khoa não của bệnh viện này, không ai có y thuật tốt hơn anh.

Tìm những bác sĩ khác, hình như có chút không thích hợp lắm.

Giang Hạ vén tóc ra sau tai, không nói gì nữa.

Lúc này, Kiều Phàm đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn cô: “Bảo cô làm thủ tục nằm viện, cô làm chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK