Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1007

“Cậu đi xuống trước đi, đồng thời hẹn Mạnh Ngọc giúp tôi, chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện tìm cậu ấy.” Đường Hạo Tuấn khoác tay.

Trình Hiệp đáp lời quay người đi ra ngoài.

Sau khi anh ta đi khỏi, Đường Hạo Tuấn kéo ngăn kéo lấy một bức thư cổ xưa từ bên trong, đó chính là bức thư viết rằng ông nội xin lỗi cùng với vị trí của di chúc mà lần trước anh đã lấy từ trong phòng của ông nội.

Trong thư nói rằng di chúc ở bên cạnh ba mẹ anh.

Bên cạnh ba mẹ anh, rốt cuộc là có ý gì?

Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào câu nói đó, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Buổi chiều, anh đến bệnh viện gặp Mạnh Ngọc.

Gần đây, Mạnh Ngọc bởi vì chuyện của Lâm Giai Nhi mà trạng thái tinh thần luôn không tốt, bệnh viện cũng không dám để anh ta phẫu thuật, cho nên anh ta mới có thời gian gặp Đường Hạo Tuấn.

“Sao cậu lại đến đây?” Tinh thần Mạnh Ngọc không tốt cho lắm.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Tống Vy mang thai rồi.”

Mạnh Ngọc sững sờ: “Cô ấy mang thai?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Mạnh Ngọc cười: “Vậy thì chúc mừng cậu nha, bệnh của cậu vừa mới khỏi thì cô ấy đã mang thai, có thể thấy được năng lực khiến người khác mang thai của cậu đúng là mạnh lắm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn tối sầm: “Được rồi, tôi đến đây tìm cậu là muốn hỏi cậu loại thuốc trước kia tôi uống có sinh ra ảnh hưởng gì với đứa nhỏ trong bụng cô ấy không?”

Bởi vì đứa bé kia được tạo thành trong khoảng thời gian anh dùng thuốc.

Cho nên nguyên nhân xuất hiện dị dạng rất có thể là bởi vì cái này.

Anh đến đây là muốn xác nhận một chú.

Nhưng mà Mạnh Ngọc lại lắc đầu: “Không có ảnh hưởng, loại thuốc đó vốn dĩ là để chữa trị năng lực sinh dục của cậu, đề cao hoạt tính tinh trùng, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng Tống Vy.”

“Thật à?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa cậu làm gì.” Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy anh rất kỳ quái.

Nghe thấy như vậy, chẳng lẽ không nên yên tâm vui mừng hả, sao lông mày lại nhíu chặt hơn rồi.

Đường Hạo Tuấn nghiến chặt răng, sắc mặt rất khó coi.

Mạnh Ngọc chẳng hiểu ra làm sao: “Cậu sao vậy?”

Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đắm: “Đứa nhỏ trong bụng Tống Vy xuất hiện dị dạng, tôi nghi ngờ là do thuốc tôi uống tạo thành, nhưng mà cậu nói sẽ không gây ra tình huống đó, cho nên tôi đang suy nghĩ nguyên nhân đứa bé bị dị dạng.”

“Cậu nói là đứa nhỏ trong bộ Tống Vy bị dị dạng?” Giọng nói Mạnh Ngọc liền cất cao.

Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Mạnh Ngọc vò tóc: “Chuyện này không có khả năng, dù sao thì chắc chắn cũng không thể nào là nguyên nhân do thuốc, cái đó hẳn là do Tống Vy.”

“Sẽ không phải là do cô ấy.” Đường Hạo Tuấn phủ định chắc nịch: “Cô ấy đã từng sinh con, không thể nào không biết trong lúc mang thai cần phải chú ý cái gì, cho nên không thể nào là do cô ấy.”

“Vậy thì thật là kỳ quái, thế tại sao đứa nhỏ trong bụng của cô ấy lại có vấn đề?” Mạnh Ngọc cũng không lý giải được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK