Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1525

“Vậy thì tốt.” Người giúp việc yên tâm.

Sau đó, hai người đến ngoài cửa phòng Lâm Giai Nhi.

Tống Vy nhìn người giúp việc lấy chùm chìa khóa trong túi ra, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Cửa phòng này quả nhiên do người giúp việc khóa, cô muốn vào chỉ có thể lấy chìa khóa ở chỗ người giúp việc.

Nhưng người giúp việc kháng cự cô tiếp xúc Lâm Giai Nhi như vậy, rõ ràng sẽ không đưa chìa khóa cho cô, nói không chừng cô vừa mở miệng muốn chìa khóa thì đã hoài nghi mục đích của cô rồi.

Không nói chuyện, Tống Vy nhìn người giúp việc mở cửa phòng.

Cửa mở ra, hai người bước vào.

Đèn trong phòng đang mở, Lâm Giai Nhi đang ngồi trên đất, xung quanh bừa bộn, nào là quần áo, gối đầu, tán loạn khắp nơi, ngay cả trên người cô ta cũng hỗn loạn, trán đỏ một mảng.

Thế này là sao? Ai đánh cô ta?

“Cô chủ, cô sao vậy?” Người giúp việc hỏi.

Tống Vy đứng sau lưng cô ta không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Giai Nhi.

Không biết có phải ảo giác không, sao cô lại cảm thấy Lâm Giai Nhi có chút không đúng chứ? Biểu cảm ngây ngốc.

“Mau, liên lạc với Đường Hạo Minh, kêu anh ta phái trực thăng đến, đưa tôi đến bệnh viện!” Lâm Giai Nhi chống đất đứng dậy.

Tuy nhiên vừa đứng vững, đã dẫm trúng quần áo trên đất.

Sau đó, dưới ánh nhìn của Tống Vy, Lâm Giai Nhi ngã xuống đất.

Một màn này khiến Tống Vy ngây người!

Sẽ không đi, quần áo trên đất cô ta cũng không nhìn thấy sao? Lại dẫm thẳng lên, rồi bị vấp té.

Đừng nói là Tống Vy, ngay cả người giúp việc bên cạnh cũng cả kinh.

Nhìn thấy người ngốc, lại chưa từng thấy ai ngốc như vậy!

“Cô chủ, cô không ngã trúng chứ?” Người giúp việc bước tới hỏi.

Hai tay Lâm Giai Nhi duỗi tới mặt đất, sờ s oạng vài cái, xác định bên cạnh không có thứ gì khác mới đứng dậy.

“Tôi không sao, cô mau liên lạc Đường Hạo Minh, nghe thấy không, mau liên lạc!” Lâm Giai Nhi siết chặt hai tay, gấp gáp thúc giục.

Hình ảnh cô ta duỗi tay lần mò trên mặt đất đã bị Tống Vy và người giúp việc nhìn thấy rõ ràng.

Sắc mặt Tống Vy cả kinh, không dám tin vào hiểu biết của mình.

Lâm Giai Nhi thế mà lại mất ánh sáng rồi!

Dáng vẻ vừa rồi của Lâm Giai Nhi hoàn toàn chính là người mù.

Chẳng trách cô vừa rồi cảm thấy Lâm Giai Nhi không đúng ở đâu, lại không nói được, bây giờ cô mới biết, thì ra là mắt không đúng.

Mắt Lâm Giai Nhi dù mở thật to, nhưng con ngươi lại phóng đại tan rã không có tiêu cự.

Tức là, đó là ánh mắt chỉ xuất hiện khi không nhìn thấy đồ vật.

Chứng cứ trực tiếp nhất chính là sau khi cô và người giúp việc vào, Lâm Giai Nhi mặc dù nhìn hướng họ vào nhưng biểu cảm lại không có thay đổi quá lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK