Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1302

“Anh nghi bọn họ không phải người thật.” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay, giọng điệu lạnh lùng.

Tống Vy ngạc nhiên: “Sao có thể?”

“Không gì là không thể, em đừng quên chuyện Tống Huyền.” Đường Hạo Tuấn nói.

Con ngươi Tống Vy co lại, lập tức hiểu ý anh, cô cảm thấy gai sống lưng: “Hạo Tuấn, anh nói hai người kia có thể bị người khác đổi gương mặt giả mạo thành nhóm người Đường Hạo Minh à?”

“Rất có thể, nên hiện tại anh muốn xác nhận.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.

Tống Vy đỡ bụng: “Em cũng đi.”

Đường Hạo Tuấn không phản đối.

Hai người cùng vệ sĩ đi đến bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe đang đóng, bên ngoài cũng có vệ sĩ trông coi, Trình Hiệp đứng bên cạnh gọi điện thoại, nhìn thấy hai người tới thì lập tức cúp máy, bảo người mở cửa.

Chẳng mấy chốc cửa cuốn kéo lên, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi xuất hiện trong tầm mắt của Tống Vy.

Mặc dù cô rất muốn kiểm tra rốt cuộc bọn họ có phải giả mạo hay không nhưng Đường Hạo Tuấn có suy nghĩ của riêng mình, cô chỉ đành từ bỏ.

“Xách một thùng nước giội cho tỉnh.” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm hai người bị trói trên ghế, lạnh lùng phân phó.

Trình Hiệp dạ vâng, lập tức bảo vệ sĩ đi làm.

Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ đem theo một thùng nước đá, đến thẳng chỗ hai người kia giội xuống.

“Khụ khụ…” Hai người tỉnh dậy ngay, bị sặc nước mà ho sặc sụa.

Giờ phút này, giọng nói đã bị bại lộ.

Tống Vy nghe thứ tiếng không thuộc về hai kẻ kia thì tim chùng xuống: “Hạo Tuấn, anh nói đúng, quả nhiên là kẻ giả mạo.”

Đường Hạo Tuấn mím môi không nói.

Trình Hiệp sợ ngây người: “Bọn họ không phải Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi à?”

Tống Vy gật đầu: “Là giả mạo, vừa nãy trong lúc tôi và Hạo Tuấn theo dõi phát hiện ngoại hình của Lâm Giai Nhi bị sai nên suy đoán có lẽ có người giả bọn họ, giả mạo thân phận.”

“Hít…” Trình Hiệp hít một hơi thật sâu: “Có chuyện này à, tại sao bọn Đường Hạo Minh muốn tìm người giả mạo mình?”

“Rất đơn giản, hỏi bọn họ là được.” Ánh mắt lạnh lùng, âm hiểm của Đường Hạo Tuấn nhìn đôi nam nữ kia.

Hai người nọ vốn đã lạnh run, đối diện với ánh mắt của anh thì càng bị dọa.

“Mau tra hỏi bọn họ, đừng lưu tình.” Đường Hạo Tuấn nói với gương mặt lạnh như băng.

Lần này, anh thật sự tức rồi.

Cứ ngỡ là bắt được, ai ngờ lại là hai tên giả mạo!

Đã dám tìm kẻ giả mạo chơi anh thì cũng chuẩn bị đón nhận lửa giận của Đường Hạo Tuấn đi.

“Dạ.” Trình Hiệp ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh nghiêm túc gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy: “Chúng ta đi thôi, đợi kết quả.”

Tống Vy nhếch môi, ừ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK