Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2024

Quả nhiên, người dẫn chương trình vừa mới bước lên sân khấu liền trực tiếp tuyên bố cuộc thi bắt đầu, sau đó trên màn hình lớn ở phía trên đã công khai chủ đề cuộc thi.

Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy chủ đề cuộc thi, lập tức tiến vào trạng thái tranh tài.

Ở một bên khác, sân bay.

Máy bay tư nhân của Đường Hạo Tuấn hạ cánh xuống sân bay chuyên dụng, có khoảng mười mấy người bước xuống từ bên trên.

Đi đầu là hai vệ sĩ.

Mà sau lưng hai vệ sĩ là Đường Hạo Tuấn.

Anh không nắm tay hai đứa bé xuống máy bay giống như thường ngày, mà là đang ôm một đứa bé khác.

Đứa bé đó vẫn còn đang bọc tã, được bao bọc vô cùng cẩn thận.

Đứa bé đó chính là An An.

Nếu như Tống Vy ở đây, nhìn thấy An An không còn nằm trong lòng ấp nữa, mà là được Đường Hạo Tuấn ôm vào trong ngực, chắc chắn cô sẽ kích động bật khóc.

Bởi vì điều này nói rõ An An đã hoàn toàn thoát khỏi lồng ấp, có thể sống một cuộc sống bình thường, hít thở không khí, trở thành một đứa nhỏ không cần phải mượn nhờ lòng ấp mới có thể duy trì sự sống.

Nhưng mà bây giờ Tống Vy không nhìn thấy, bởi vì cô vẫn còn đang tranh tài.

“Ba ơi.” Lúc này, sau lưng Đường Hạo Tuấn truyền đến giọng nói non nớt của một đứa nhỏ.

Đường Hạo Tuấn ngoáy đầu lại nhìn, là Dĩnh Nhi.

Dĩnh Nhi nắm tay Trình Hiệp, mắt nhìn anh: “Ba ơi, em trai sao rồi, có bị say máy bay giống như Dĩnh Nhi không ạ?”

Bé quan tâm hỏi.

Đường Hạo Tuấn dịu dàng đáp lời: “Không có, An An rất ổn.”

Tống Dĩnh Nhi thở phào một hơi: “Vậy là tốt quá, thế thì Dĩnh Nhi yên tâm rồi, Dĩnh Nhi sợ em trai bị bệnh, em trai mà bệnh thì ba và mẹ lại phải lo lắng.”

“Con yên tâm đi, sau này em trai sẽ không bệnh nữa đâu.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cậu nhóc trong ngực.

Tống Dĩnh Nhi gật đầu: “Vậy thì hay quá đi thôi.”

“Dĩnh Nhi là một người chị tốt.” Đường Hạo Tuấn đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Dĩnh Nhi.

Tống Hải Dương vội vàng nói: “Còn có con nữa, con là một anh trai vô cùng vô cùng tốt. Lúc còn trên máy bay, con sợ em trai bị lạnh, luôn kêu tiếp viên hàng không lấy chăn cho em trai đó ạ.”

“Hải Dương cũng rất giỏi.” Đường Hạo Tuấn cũng xoa đầu Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương vui vẻ cười hì hì.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, cuộc thi của mẹ bọn con đã bắt đầu rồi, chúng ta đến đó cổ vũ cho mẹ.” Đường Hạo Tuấn thu tay lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, anh lại nói: “Trình Hiệp, trông chừng cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ cho thật cẩn thận đó.”

“Tổng giám đốc cứ yên tâm.” Trình Hiệp một bên nắm tay một đứa nhỏ.

Đường Hạo Tuấn hài lòng đáp lời: “Đi thôi.”

Một nhóm người bước lên một hàng xe sang trọng trong ánh mắt ghen tị và tò mò của mọi người ở sân bay, bắt đầu đến hội quán tranh tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK