Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1433

Có điều khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm đó của Đường Hạo Tuấn, cô ta lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu thấp giọng trả lời: “Tôi không có ý này.”

Trình Hiệp bật cười: “Mong cô thật sự không có, ngoài ra tôi nói cho cô biết, bất luận tổng giám đốc có yêu mợ chủ hay không, đó cũng là chuyện giữa tổng giám đốc và mợ chủ, một người ngoài như cô không có tư cách tham gia vào.”

“Tôi… tôi không phải là người ngoài!” Giang Vân Khê vội vàng nói.

Trong đầu Trình Hiệp tràn ngập dấu hỏi chấm.

Cô ta không phải là người ngoài, lẽ nào là người trong chắc?

“Tôi… tôi là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc.” Giang Vân Khê rụt rè liếc nhìn Đường Hạo Tuấn.

Huyệt thái dương của Đường Hạo Tuấn giật giật, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu có thể, tôi không hề mong cô cứu tôi!”

 

“Cái gì?” Biểu cảm trên mặt Giang Vân Khê đột nhiên cứng lại, không dám tin mà nhìn anh: “Không… không hy vọng sao?”

Anh sao có thể nói như vậy?

Anh có biết anh nói như vậy, tổn thương cô ta cỡ nào không?

“Ơn cứu mạng của cô hại thuộc hạ của tôi tìm tôi mấy ngày không tìm được, ơn cứu mạng của cô suýt nữa khiến tập đoàn Đường Thị bị kẻ địch tấn công, điều quan trọng nhất ơn cứu mạng của cô khiến vợ của tôi sau khi biết tôi mất tích chịu kích thích mà sinh non, ơn cứu mạng của cô khiến con trai nhỏ của tôi bây giờ chỉ có thể nằm trong lồng hấp, đây chính là ơn cứu mạng của cô!”

Đường Hạo Tuấn nhìn Giang Vân Khê, một chuỗi những câu này đã khiến cô ta mặt mày trắng bệch lùi lại.

Trình Hiệp thấy vậy cũng thêm một câu: “Vậy nên cô Giang, cô bây giờ cho rằng cô cứu tổng giám đốc, thật sự là làm chuyện tốt đơn thuần hay sao?”

“Tôi không biết tôi cứu anh ấy sẽ xảy ra những chuyện anh nói, tôi chỉ là có lòng tốt, nếu không có tôi, anh…”

“Nếu không có sự xuất hiện của cô, tôi sớm đã quay về nhà họ Đường, khi cô cứu tôi, thuộc hạ của tôi đã tìm kiếm từ thượng lưu xuống, cho dù không có cô, tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện, ngược lại bọn họ sẽ rất nhanh tìm được tôi, vợ của tôi sẽ không vì biết tôi không thấy đâu nữa, mà chịu sự kích thích!” Đường Hạo Tuấn đanh giọng cắt ngang lời của Giang Vân Khê.

Hai chân của Giang Vân Khê chợt mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt trên đất, mặt mày ngây dại.

Sao lại như vậy! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

 

Cô ta rõ ràng là có lòng tốt cứu anh, tại sao đến cuối, anh lại trách cô ta cứu anh, thậm chí nói ơn cứu mạng của cô ta là một việc dư thừa!

Dường như nhìn ra trong lòng Giang Vân Khê đang nghĩ điều gì, Trình Hiệp bĩu môi nói: “Cô Giang, cô cũng đừng trách tôi nói thẳng với cô như vậy, bởi vì đây quả thật là sự thật, ơn cứu mạng của cô đối với tổng giám đốc, ngược lại mang tới phiền phức cho chúng tôi, chúng tôi bây giờ có thể nhận ơn cứu mạnh của cô đối với tổng giám đốc, đã là chúng tôi nói lý rồi, cô hiểu chứ?”

Lông mi của Giang Vân Khê run rẩy.

Cô ta hiểu?

Cô ta sao có thể hiểu chứ, sao có thể nguyện ý hiểu chứ?

Cô ta chỉ biết, bọn họ hoàn toàn phủ định ơn cứu mạng của cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK