Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1941

Nên đời này, phụ nữ hoặc là không yêu, hoặc là yêu đúng, yêu sai, thật sự đau khổ cả một đời, ra cũng không ra được, cuối cùng rơi xuống đến mức cả người đều là vết thương.

“Yên tâm đi, anh ta không tìm thấy Giang Hạ đâu, tớ và Hạo Tuấn cũng sẽ không để cho anh ta tìm thấy.” Tống Vy đặt đũa xuống: “Hơn nữa, tớ cũng đã nói chuyện này với Giang Hạ, cậu ấy nói mình sẽ không sinh ra sự tò mò với Kiều Phàm, cũng sẽ không muốn gặp anh ta, chỉ cần Giang Hạ không có hứng thú với Kiều Phàm, vậy thì cậu ấy sẽ không yêu Kiều Phàm một lần nữa.”

Đều nói yêu một người, về cơ bản đều bắt đầu từ sự tò mò.

Giang Hạ bây giờ đã quên Kiều Phàm, nhưng Giang Hạ lại biết mình đã từng yêu Kiều Phàm, hơn nữa còn yêu sâu đậm, nên Giang Hạ rất dễ sinh ra sự tò mò với Kiều Phàm.

Nhưng đồng thời, Giang Hạ cũng biết mình đã từng yêu Kiều Phàm, yêu đến mức vô cùng đau khổ, nên cũng sẽ khắc chế bản thân sinh ra sự tò mò với Kiều Phàm.

Nói tóm lại, 50% an toàn, 50% nguy hiểm.

Chỉ xem bản thân Giang Hạ có thể khắc chế được sự tò mò đối với Kiều Phàm không, nếu như có thể khắc chế được, vậy thì Giang Hạ sẽ không yêu anh ta nữa, nếu như không khắc chế được, vậy thì tất cả sẽ thành trở thành vô ích, lại trở về điểm bắt đầu.

Chỉ hi vọng Giang Hạ thật sự giống như cô ấy đã nói, sẽ không nhớ đến Kiều Phàm nữa, sẽ không có sự tò mò với Kiều Phàm nữa.

“Nếu như cô ấy có thể nói được làm được, vậy thì đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ sợ cô ấy nói được mà không làm được.” Trần Châu Ánh buông lỏng tay.

Tống Vy cười: “Thực ra tớ cũng lo lắng nhất chuyện này, nhưng lo lắng cũng chả có tác dụng gì, Giang Hạ không ở bên cạnh, tớ cũng không quản được cậu ấy, tất cả đều chỉ có thể dựa vào một mình cậu ấy, nhưng hãy tin tưởng cậu ấy.”

“Cũng chỉ có thể như thế thôi.” Trần Châu Ánh gật đầu.

Sau đó hai người không nói chuyện này nữa, nói đến chuyện khác.

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi phòng ăn, đi lên phòng sách làm việc.

Đây đã là trạng thái mỗi tối của bọn họ, dù sao là một ban giám khảo, công việc nhiều như vậy, ban ngày không thể làm xong toàn bộ được.

Hơn nữa bọn họ cũng không chỉ có là ban giám khảo, còn là người hướng dẫn, còn phải đưa ra ý kiến cho những tác phẩm của các thí sinh trong tay của mình, đưa ra những cách thay đổi tốt nhất, v.v…

Mà những chuyện này, đều là chuyện là thời gian thi đấu ban ngày không thể hoàn thành được, nên đương nhiên, buổi tối trở về, phải xử lý.

Lần làm việc này, cũng phải mấy tiếng đồng hồ.

Đợi đến khi làm xong, đã là hơn 11 giờ đêm.

Tống Vy đặt chiếc bút chì trong tay xuống, duỗi eo, đứng dậy, sau đó cử động chiếc thắt lưng đang đau nhức của mình.

Trần Châu Ánh cũng như vậy, vừa xoay cổ, vừa cử động cổ tay, khuôn mặt tràn đầy sự cười khổ nói: “Tớ chưa từng nghĩ đến làm ban giám khảo và người hướng dẫn lại mệt như vậy.”

Lúc đầu cô ấy nghĩ là làm ban giám khảo, chính là ngồi ở vị trí ban giám khác, cầm micro, nhận xét xem tác phẩm của thí sinh tốt hay chưa tốt là được rồi.

Kết quả không ngờ đến cô ấy không chỉ phải nhận xét, còn phải giúp thí sinh sửa bài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK