Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2212

Đường Hạo Tuấn biết Kiều Phàm đang cố ý mỉa mai anh, anh mím chặt môi, không thèm để ý.

Bởi vì anh lúc này càng quan tâm tới an nguy của đứa trẻ, chứ không phải là anh.

Anh nhìn chằm chằm Kiều Phàm, nhìn giống như nhìn phạm nhân, sợ Kiều Phàm làm gì với An An.

May mà Kiều Phàm không làm gì với An An, chỉ dỗ An An một cách rất bình thường.

Nói ra cũng lạ, ở trong lòng Kiều Phàm, An An vậy mà rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, không khóc nữa, nhưng do vừa khóc quá lớn tiếng, quá lâu, lúc này sau khi nín khóc, cũng khịt khịt, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Kiều Phàm, sau đó lại cười.

Nhìn thấy một màn này, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn giật giật, sau đó trầm mặc, ánh mắt nhìn An An, ít nhiều cũng có chút oán trách.

Dù sao vừa rồi ở trong lòng anh, thằng nhóc này khóc rất dữ dội, giống như người ba như anh là một người xấu.

Mà bây giờ vào trong lòng Kiều Phàm, lúc này mới bao lâu thì không khóc nữa, còn cười với Kiều Phàm.

Người không biết còn tưởng Kiều Phàm mới là ba của thằng nhóc này?

“Thật là một đứa không có lương tâm.” Đường Hạo Tuấn mím môi lẩm bẩm.

Kiều Phàm thấy vậy, cười như không cười nói: “Sếp Đường nói An An như vậy, là có chút không công bằng với An An, ai kêu chính anh dọa An An chứ, tuy đứa trẻ còn nhỏ, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, nó biết là ai dọa nó, cho nên nó đương nhiên sẽ sinh ra tâm lý phòng bị và kháng cự đối với người đó.”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, nhanh chóng cắt đứt lời của anh ta.

Nếu không Kiều Phàm càng nói, trong lòng anh càng không biết như nào.

Đó rõ ràng là con trai của anh, lại ngoan ngoãn ở trong lòng Kiều Phàm, người làm ba như anh, trong lòng dễ chịu mới lạ đó.

Kiều Phàm cũng biết điểm này, ha một tiếng không nói chuyện nữa, tiếp tục vỗ lưng của An An, dỗ An An.

An An nhìn Kiều Phàm, nhìn một lúc lâu, sau đó ngáp một cái, mắt bắt đầu chớp, muốn nhắm lại, rõ ràng là đã buồn ngủ.

Trẻ con mà, vốn dĩ ngủ nhiều, cũng chỉ có thể có tinh thần một lúc.

Cộng thêm vừa rồi khóc một trận, cậu bé sớm đã mệt rồi, lúc này đương nhiên muốn ngủ.

Hơn nữa trẻ con cũng là nói ngủ là ngủ, một giây trước mới vừa buồn ngủ, một giây sau thì nhắm mắt lại ngủ mất rồi.

Tốc độ nhanh, khiến người ta bật cười.

Kiều Phàm sau khi chắc chắn An An đã ngủ, lúc này mới hai tay đưa An An về phía Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, trả lại anh con trai của anh.”

Còn không trả về, anh ta sợ Đường Hạo Tuấn sẽ trực tiếp giết anh ta mất.

Anh ta dỗ An An bao lâu, Đường Hạo Tuấn này nhìn anh ta bấy lâu, dáng vẻ như coi như anh làm phạm nhân mà nhìn, giống như anh thật sự muốn làm gì đó với An An.

Mà sau khi anh ta bế An An càng lâu, ánh mắt người đàn ông này nhìn anh ta cũng càng thêm u ám, giống như đang đè nén cái gì đó.

Anh ta biết, người đàn ông này đang đè nén sự nhẫn nại.

Một loại nhẫn nại muốn gi,ết ch,ết anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK