Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1876

Kiều Phàm mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, mặc dù trước đó đã được chữa trị, nhưng mà vẫn còn chưa chữa khỏi hoàn toàn.

Dù sao thì bệnh tâm lý nghiêm trọng như thế, làm sao có thể chữa khỏi trong một hai tháng ngắn ngủi được chứ?

Người bệnh mức độ trung bình cần phải có mấy năm.

Huống hồ gì, mức độ bệnh lại nặng như Kiều Phàm.

Cộng thêm bản thân Kiều Phàm là bác sĩ tâm lý, chắc chắn anh ta biết làm như thế nào để che giấu tâm lý không bình thường, để cho người ta cảm thấy rằng anh ta đã được chữa khỏi rồi.

Nhưng trên thực tế, tất cả đều là lớp ngụy trang của Kiều Phàm mà thôi.

Cho nên, lúc nãy anh ta lo lắng Kiều Phàm nổi điên cầm dao gây phiền phức cho tổng giám đốc giống như lần trước.

Kết quả nằm ngoài dự liệu, Kiều Phàm lại khống chế được tâm trạng ngang ngạnh, quay người đi khỏi.

“Đương nhiên là anh ta sẽ không phát điên.” Đường Hạo Tuấn ngồi thẳng dậy.

Trình Hiệp khó hiểu nhìn anh: “Tại sao vậy?”

“Bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật, cũng không phải đang đổ oan cho anh ta, bản thân anh ta cũng biết những gì tôi nói là thật, anh ta không có cách nào phản bác, cho nên đương nhiên không nổi điên nổi rồi.” Đường Hạo Tuấn khẽ hé đôi môi mỏng, thản nhiên nói.

Trình Hiệp giật mình gật đầu: “Thì ra là thế, vậy thì gia đình cô Giang thật là đáng thương, rõ ràng là ân nhân cứu mạng, lại bị anh ta vô duyên vô cớ ghi hận nhiều năm như thế.”

“Cho nên tôi mới nói anh ta vô dụng.” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng nói: “Chuyển đổi sự bất lực của mình thành oán hận với nhà họ Giang, cho rằng như vậy có thể khiến cho mình dễ chịu hơn một chút, đúng là quá ngu ngốc.”

Trình Hiệp gật đầu: “Chính xác.”

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cậu đi ra ngoài trước đi.” Đường Hạo Tuấn phất tay.

Trình Hiệp đáp lời: “Vâng.”

Ở bên kia, Kiều Phàm trở về xe mình, anh ta không lập tức lái xe rời đi mà là nhìn hai tay, trong mắt viết đầy vẻ mờ mịt và nghi ngờ bản thân.

Những lời mà Đường Hạo Tuấn vừa mới nói vẫn còn đang quanh quẩn bên tai anh ta.

Đường Hạo Tuấn nói anh ta vô dụng, nói anh ta chuyển hóa sự yếu đuối và sự bất lực không có cách nào cứu ba mẹ thành sự oán hận với nhà họ Giang.

Còn nói thật ra anh ta không hận nhà họ Giang, mà nên hận chính mình, bởi vì nhà họ Giang đã cứu được gia đình anh ta.

Mà anh ta là con trai lại không thể cứu ba mẹ mình, ngược lại còn đổ hết toàn bộ sai lầm lên trên người người khác.

Mà người khác ở đây còn là ân nhân đã ra tay giúp đỡ gia đình anh ta.

Cho nên, anh ta thật sự sai rồi ư?

Kiều Phàm siết chặt nắm đấm, trong lòng dần dần có đáp án, chỉ là anh ta không dám nhìn thẳng vào nó.

Bởi vì anh ta biết có lẽ là đáp án đó sẽ phá vỡ nhận thức từ trước tới nay của anh ta, khiến anh ta không thể chấp nhận, hoàn toàn sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK