CHƯƠNG 496
Tắm rửa xong, cô thay một bộ đồ cao cổ, che đi vết tích trên người, sau đó ra ngoài.
Buổi chiều, Tống Vy bàn giao công việc cho Giang Hạ, lái xe tới sân bay.
Khi tới sân bay, cô vừa đỗ xe xong, bước từ trên xe xuống thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tống Vy lấy điện thoại ra xem, là Đường Hạo Tuấn gọi tới, cô khẽ cười một tiếng, đặt điện thoại lên tai: “A lô?”
“Tới sân bay chưa?” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng hỏi.
Tống Vy đi về phía cửa lớn ở sân bay: “Tới rồi.”
“Được, anh và hai con đang ở trên máy bay, em đi thẳng vào cửa VIP đi, Trình Hiệp sẽ đón em ở đó.” Đường Hạo Tuấn ngồi dựa vào ghế ở khoang hạng nhất nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Em biết rồi, em qua ngay.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Vy đặt điện thoại xuống, nhét vào trong túi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy biển chỉ dẫn tới cửa VIP, cất bước đi về phía đó.
Vừa đi được vài tiếng, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nữ đầy tức giận: “Hàn Thư, tôi cảnh cáo cô, đưa vé máy bay cho tôi!”
Là Hạ Bảo Châu!
Cô ấy cũng ở đây?
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Hàn Thư: “Cô làm như vậy, không sợ người của công ty tới gây phiền phức cho cô sao?”
“Tôi sợ cái gì? Vũ là cổ đông công ty, cô nghĩ anh ấy sẽ không giúp tôi chắc?” Hàn Thư kiêu căng nói.
Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Hóa ra cô ỷ vào quan hệ nên mới dám làm càn như vậy.”
“Liên quan gì tới cô? Tôi có quan hệ cô ta không có, đáng đời cô ta.” Hàn Thư hừ lạnh: “Hôm qua tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, đây là cái giá mà các người phải trả!”
Dứt lời, cô ta xé rách vé máy bay ngay trước mặt Lâm Hạ.
“Không!” Lâm Hạ kêu lớn lên, mặt mũi trắng bệch.
Tống Vy cũng không ngờ Hàn Thư lại quá đáng như vậy, nói xé là xé, lập tức nhíu chặt mày lại.
Hàn Thư thấy sắc mặt hai người khó coi, chỉ cảm thấy cực kỳ đắc ý, sau đó ném những mảnh giấy nhỏ xuống mặt đất, chuẩn bị rời đi.
Tống Vy nheo mắt giữ cô ta lại: “Muốn chạy sao?”
“Cô làm gì thế, bỏ tôi ra!” Hàn Thư hất tay, giọng nói chói tai.
CHƯƠNG 497
Tống Vy không buông cô ta ra, ngược lại còn siết chặt hơn.
Hàn Thư đau đến nỗi nhăn nhó mặt.
Tống Vy không thèm để ý tới cô ta, nhìn Hạ Bảo Châu ngồi xổm xuống, định nhặt lại những mảnh vụn vé máy bay dưới đất: “Cậu đừng nhặt!”
Dứt lời, cô chỉ vào những mảnh giấy vụn trên mặt đất, ra lệnh cho Hàn Thư: “Cô, nhặt lên!”
“Dựa vào cái gì?” Hàn Thư gân cổ.
Tống Vy buông cánh tay cô ta ra: “Dựa vào đây là nơi công cộng.”
“Xời, cô thánh thiện quá cơ, nếu thích lo chuyện bao đồng như vậy thì cô tự mình nhặt đi!” Hàn Thư khoanh tay lại, khinh thường nói.
Hốc mắt Hạ Bảo Châu đỏ lên, ủ rũ kéo ống tay áo Tống Vy: “Bỏ đi Vy Vy, tớ tự nhặt là được, giờ tớ không muốn cãi nhau với cô ta đâu, tớ phải nghĩ cách mua lại vé máy bay, nếu không tớ sẽ thật sự bỏ lỡ cơ hội huấn luyện lần này mất.”
“Lát nữa tớ mua vé máy bay giúp cậu, chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta không thể cứ như vậy mà cho qua, rác trên mặt đất là cô ta vứt, đương nhiên phải do cô ta nhặt!” Tống Vy lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Thư.
Hàn Thư coi trời bằng vung: “Cô nghĩ tôi sẽ nhặt sao? Tôi nói cho cô biết, không đời nào, ai thích thì tự đi mà nhặt!”
Tống Vy bật cười: “Vậy là cô không nhặt đúng không?”
“Ai nhặt người đó là chó!” Hàn Thư trợn trắng mắt.
Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ cong lên: “Được, vậy tôi sẽ khiến cô làm chó!”
“Là sao?” Hạ Bảo Châu có chút không hiểu.
Tống Vy thần bí cười với cô ấy, không trả lời, sau đó gọi bảo vệ sân bay tới trong sự bất an của Hàn Thư.
“Anh bảo vệ, tôi nhớ là sân bay có quy định, nếu có người vứt rác bừa bãi, đồng thời có thái độ chống đối, không chịu nhận sai thì sẽ bị cưỡng chế hoãn chuyến bay đúng không?” Tống Vy cười như không cười nhìn về phía Hàn Thư hỏi.
Hạ Bảo Châu lập tức hiểu ra mục đích của cô, đôi mắt sáng lên.
Hàn Thư cũng hiểu ra, sắc mặt trầm xuống.
Con ranh Tống Vy này, không ngờ lại dùng quy định sân bay để chèn ép cô ta!
Bảo vệ không biết giữa ba người phụ nữ này có chuyện gì, nhưng nghe thấy Tống Vy nói vậy, vẫn nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
“Thế thì tốt, cô gái này vứt rác bừa bãi, còn nhất quyết không thừa nhận, phiền anh đưa cô ta tới phòng làm việc, sửa lại vé máy bay của cô ta, để cô ta ngồi chuyến bay sau.” Móng tay đỏ tươi của Tống Vy chỉ về phía Hàn Thư.
Hạ Bảo Châu cũng nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng tán thành: “Không sai, có camera giám sát làm chứng, đúng là cô ta cố ý!”
Nếu Hàn Thư xé vé máy bay của cô ấy, không để cô ấy tham gia huấn luyện.
Vậy thì cô ấy cũng không muốn Hàn Thư đi, chỉ cần Hàn Thư bỏ lỡ chuyến bay này thì chắc chắn sẽ không kịp tới buổi huấn luyện, mà đến muộn sẽ bị khai trừ, ai sợ ai!
Hàn Thư cũng biết ý định của Hạ Bảo Châu, tức đến nhăn nhó mặt mày: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô, đi tới phòng làm việc với tôi một chuyến.” Bảo vệ nhíu mày, nhắc nhở cô ta với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hàn Thư hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng: “Đợi chút, có phải tôi nhặt rác dưới đất lên là sẽ không cần tới phòng làm việc nữa phải không?”
Bảo vệ “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”