Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1697

“Vâng thưa cô.” Người tiếp viên hàng không càng cúi thấp đầu.

Khóe miệng Tống Vy khẽ nhếch lên: “Thả cô đi không phải là không được, có điều tôi muốn biết, bình thường cô đều đối xử với khách như vậy sao? Nghe được một chút lời đàm tiếu không biết thực hư liền nhìn hành khách với ánh mắt kì quái như vậy à?”

“Không… không có.” Cô tiếp viên hàng không xua tay liên tục: “Chỉ… chỉ là vì tôi ghét những người làm kẻ thứ ba, vậy nên mới không nhịn được mà để lộ ra ánh mắt đó. Bình thường tôi đối xử với hành khách rất tốt, nếu cô không tin thì có thể kiểm tra đánh giá của tôi, nói thật thì vì gia đình chị gái tôi bị kẻ thứ ba xen vào phá hoại vậy nên tôi vô cùng ghét ai làm người thứ ba, tôi thực sự xin lỗi cô, tôi biết tôi sai rồi, tôi thực sự xin lỗi.”

Vừa nói, cô tiếp viên hàng không vừa bật khóc.

Tống Vy xoa xoa thái dương: “Sao lại khóc, tôi đâu có bắt nạt cô.”

“Tôi… tôi không muốn khóc, chỉ là tôi quá sợ hãi, tôi sợ mất đi công việc này.” Tiếp viên hàng không nhỏ giọng thì thào.

Tống Vy thở dài nói: “Được rồi, cô cũng bởi vì tin đồn mới làm như thế, lần này tôi sẽ tha cho cô, tôi chỉ khuyên cô một câu, hy vọng sau này đừng như vậy nữa, chưa hiểu rõ chân tướng chỉ nghe một phía mà đã tin là thật, sau đó thể hiện hành vi bất lịch sự với khách, nếu không thì sớm muộn gì cũng có một ngày, cô lại đắc tội với người khác, mất đi công việc hiện tại.”

Nghe Tống Vy nói như vậy, nữ tiếp viên hàng không lập tức trở nên vui vẻ, nhanh chóng ngẩng đầu lên, vui sướng gật đầu: “Tôi biết rồi mợ chủ, tôi sẽ ghi nhớ những điều này, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

“Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.” Tống Vy xua tay.

Cô tiếp viên hàng không lau nước mắt, nở một nụ cười, sau đó cúi đầu chào Tống Vy, rối rít cảm ơn rồi rời đi.

Ngay khi cô ta rời đi, một vệ sĩ từ hạng phổ thông phía sau quay về, vẻ mặt có chút khó coi: “Thưa mợ chủ, tôi đã tìm ra được người tung tin đồn.”

“Ồ?” Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy mím chặt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “Là ai?”

Cô ghét nhất là loại người hay đi tung tin đồn thất thiệt như thế này.

Tin đồn tuy không phải dao nhưng cũng là vũ khí sát thương cực mạnh, từ xưa đến nay đã có vô số người chết chỉ bởi vì tin đồn.

Kẻ tung tin đồn thì chỉ việc mở miệng, người bác bỏ tin đồn thì mệt đến gãy chân!

Hơn nữa, người tung tin đồn chỉ quan tâm đến cảm xúc sảng khoái của bản thân mà không bao giờ nghĩ đến việc người mà bị họ tung tin đồn phải trải qua cuộc sống như thế nào, đau khổ như thế nào.

Vậy nên lần này, cô tuyệt đối không bỏ qua cho người tung tin đồn thất thiệt này.

“Người đó, mợ chủ cũng biết đấy.” Người vệ sĩ nói.

Tống Vy hơi kinh ngạc: “Tôi biết sao?”

Ái chà, hoá ra là người quen.

“Là ai?” Tống Vy lạnh lùng hỏi.

Người vệ sĩ đáp: “Là Giang Vân Khê.”

“Giang Vân Khê sao?” Tống Vy kinh ngạc chớp mắt.

Vệ sĩ gật đầu: “Đúng vậy, cô ta cũng đang ở trên chuyến bay này. Vừa nãy chúng ta đi qua hạng phổ thông, cô ta nhìn thấy nên mới tung ra tin đồn này, dù sao thì cô ta cũng thích tổng giám đốc.”

Khi nói đến mấy từ ‘thích tổng giám đốc’, người vệ sĩ cẩn thận nhìn Tống Vy vì sợ cô sẽ tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK