Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 990

“Thì ra là nhìn không thuận mắt.” Tống Vy bĩu môi: “Nếu đã nhìn không thuận mắt, vậy anh dứt khoát nói thẳng ra người đó là ai đi, như vậy Hạo Tuấn có thể trực tiếp trả thù, anh cũng không cần trong lòng mất cân bằng.”

“Như thế sao mà được, tôi còn muốn xem kịch, nhìn thấy các cô từ từ tìm hung thủ đó, tôi vẫn là rất vui.” Đường Hạo Minh cười với vẻ xấu xa.

Tống Vy trợn ngược mắt trong lòng, lười để ý anh ta.

Cách đó không xa, Tô Huyền khoác tay một người đàn ông phương tây hơi có tuổi từ trong phòng bao đi ra, chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì nhìn thấy Tống Vy ở trong đại sảnh.

Trên mặt Tô Huyền hơi hoảng, vô thức buông người đàn ông phương tây đó ra, vì không để Tống Vy nhìn thấy, rồi suy đoán quan hệ của cô và người đàn ông phương tây này.

“Cục cưng, sao thế?” Người đàn ông phương Tây rõ ràng cảm thấy rất không vui trước động tác tránh né của Tô Huyền, lông mày cũng nhíu lại.

Tô Huyền mím môi, đang muốn an ủi người đàn ông mấy câu, bỗng nhiên lại nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông đối diện Tống Vy.

Đó là… Đường Hạo Minh?

Anh ta sao lại ở đây, còn nói nói cười cười với Tống Vy!

Tống Vy lẽ nào không biết, quan hệ bất hòa của Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn sao?

Tô Huyền nheo mắt lại, trong đầu bỗng có chủ ý.

Sau đó, cô ta rút điện thoại ra, chụp ảnh của Đường Hạo Minh và Tống Vy, gửi cho một số điện thoại mà cô ta nhớ rất rõ, rõ tới tận linh hồn.

Trong nước, lúc này là buổi sáng.

Đường Hạo Tuấn vừa tới công ty, còn chưa ngồi xuống, điện thoại trong túi rung lên.

Anh rút điện thoại ra liếc nhìn, là một số điện thoại nước ngoài lạ gửi tin nhắn tới.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Đây là số điện thoại cá nhân của anh, số điện thoại lạ căn bản không thể gửi được.

Nhưng số điện thoại nước ngoài này lại…

Đường Hạo Tuấn híp mắt, ấn mở tin nhắn này, nhìn thấy hình ảnh bên trên thì con ngươi co rút lại.

Chỉ thấy trên ảnh, Tống Vy và Đường Hạo Minh ngồi đối diện nhau, đang ăn cơm, hơn nữa sắc trời bên ngoài đen xì, bên đó rõ ràng là buổi tối.

Vậy nên đêm hôm, hai người bọn họ ăn cơm ở bên ngoài?

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lạnh như băng, tay bóp điện thoại, dùng lực khá mạnh.

Đường Hạo Minh tại sao lại ở đó, còn gặp được Tống Vy.

Bọn họ tại sao lại cùng nhau ăn cơm?

Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu, khiến trong lòng Đường Hạo Tuấn rất bực bội.

Anh nới cà vạt ra, mặt mày âm trầm gọi Trình Hiệp vào.

“Tổng giám đốc?” Trình Hiệp nghi hoặc nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn đưa điện thoại qua: “Tra số điện thoại này.”

Kết quả Trình Hiệp nhìn thoáng qua, không nhìn thấy số điện thoại mà nhìn thấy bức hình trước, mắt trợn to: “Tổng giám đốc, đây…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK