Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1365

“An An, không tồi, ngụ ý rất tốt.” Hạ Bảo Châu gật đầu: “Vậy tên chính thì sao?”

“Tên chính…” Tống Vy siết lòng bàn tay: “Đợi sau khi tìm được Hạo Tuấn, để anh ấy đặt, anh ấy đã bỏ lỡ khoảnh khắc đặt tên cho Hải Dương và Dĩnh Nhi, đứa bé này, anh ấy chắc chắn rất mong chờ.”

“Nhưng sếp Đường…”

“Anh ấy không sao!” Tống Vy nhìn cô ấy bằng ánh mắt kiên định: “Anh ấy nhất định sẽ không sao.”

Môi của Hạ Bảo Châu mấp máy, cuối cùng mỉm cười: “Ừm, đúng, sếp Đường không sao.”

Tống Vy thu hồi ánh mắt, cuối cùng liếc nhìn đứa trẻ trong lồ ng ấp, nhắm mắt lại: “Về phòng bệnh thôi.”

“Không nhìn thêm sao?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không, nhìn thêm lúc nữa, trong lòng cô lại đau thêm một phần, cứ như vậy, đừng nói điều chỉnh cơ thể, tâm thái mà bản thân tớ không dễ gì mới điều chỉnh được sẽ lại sụp đổ, bởi vì tớ sẽ không nhịn được mà nghĩ nữa, là tớ có lỗi với An An, mới khiến An An nằm ở bên trong.”

“Tớ biết rồi, chúng ta trở về thôi.” Hạ Bảo Châu thở dài, đi đến đằng sau cô, đẩy cô trở về phòng bệnh.

Vừa trở về thì Trình Hiệp dẫn hai đứa trẻ trở lại rồi.

Nhìn thấy Tống Vy mở mắt, hai đứa trẻ đầu tiên là sững người, sau đó là òa khóc chạy tới, đứng ở bên cạnh giường bệnh nắm tay của Tống Vy: “Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tỉnh rồi hu hu hu.”

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tống Vy xoa đầu của hai đứa trẻ: “Mẹ tỉnh rồi, nên vui mới đúng, khóc gì chứ, nghe lời, đừng khóc.”

Hai đứa trẻ vội khịt mũi, tỏ ý không khóc nữa.

Ở bên cạnh, Trình Hiệp bước lên một bước: “Mợ chủ.”

“Trợ lý Trình, có tin tức của Hạo Tuấn không?” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm anh ta hỏi.

Trình Hiệp tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi mợ chủ, vẫn chưa.”

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn chợt ảm đạm, tuy thất vọng đối với kết quả này, nhưng cũng không có bất ngờ quá lớn.

Nếu tìm được Hạo Tuấn rồi, Hạ Bảo Châu chắc chắn đã nói rồi.

“Tôi biết rồi, có điều vẫn phải tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết…” Cổ họng của Tống Vy có hơi nghẹn lại, giọng nói có hơi run rẩy: “Chết cũng phải thấy xác!”

Trình Hiệp thẳng sống lưng: “Yên tâm đi mợ chủ, chúng tôi biết, đều luôn không từ bỏ tìm kiếm tổng giám đốc.”

Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, trong nước bây giờ như nào rồi, chuyện Hạo Tuấn mất tích, bên ngoài đã biết chưa?”

“Mợ chủ yên tâm, bên ngoài vẫn chưa biết, người quản lý cũng không công bố với bên ngoài.” Trình Hiệp lắc đầu trả lời.

Dù sao Sếp của tập đoàn Đường Thị đột nhiên mất tích, điều này đối với tập đoàn và thương trường mà nói sẽ là một trận động đất rất lớn.

Giá cổ phiếu của Đường Thị không những sẽ tụt giảm, những doanh nghiệp đố kỵ đối với tập đoàn, cũng sẽ nhân lúc này mà thừa có hội tràn vào, cắn một miếng thịt của tập đoàn.

Cho nên bên phía người quản lý luôn phong tỏa tin tức, trước mắt ngoài mấy người bọn họ, không ai biết Đường Hạo Tuấn xảy ra chuyện.

Trái tim treo lơ lửng của Tống Vy cuối cùng cũng về vị trí cũ: “Vậy thì tốt, có điều cứ như vậy cũng không phải là cách, giấu được nhất thời, không giấu cả đời.”

“Phải, tôi bây giờ lo lắng đám người Đường Hạo Minh sẽ nhân cơ hội gây sự, tiết lộ tin tức tổng giám đốc mất tích ra ngoài.” Trình Hiệp nhíu mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK