Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1893

Thật ra thì bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình lại phải tức giận khi nhìn thấy đồ ngủ của người đàn ông khác ở trong nhà Giang Hạ.

Càng không biết khi nghĩ đến có thể là Giang Hạ đã phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, trong lòng lại đau đớn kịch liệt như thế, đau đến mức không thở nổi.

Anh ta chỉ biết là anh ta muốn giết người, muốn giết người đàn ông tên là Tô Cẩm Thành.

Nếu không thì anh ta không có cách nào tỉnh táo.

Nghĩ đến đây, Kiều Phàm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, sau đó đạp lên bộ đồ ngủ của Tô Cẩm Thành rồi bước ra khỏi phòng Giang Hạ, rời khỏi khu chung cư của Giang Hạ, lái xe một mạch đến bệnh viện số 1.

Tô Cẩm Thành đang nằm viện ở bệnh viện số 1 của Mạnh Ngọc.

Lúc này, Đường Hạo Tuấn cũng có mặt ở đây.

Lúc đầu, Đường Hạo Tuấn định đến khách sạn gặp một vị tổng giám đốc, kết quả là đi nửa đường thì Trình Hiệp đang lái xe nhận được điện thoại của Hạ Bảo Châu.

Nói là lúc Hạ Bảo Châu đang catwalk bị đồng nghiệp bỏ kim châm ở trong giày cao gót, làm chân bị thương.

Trình Hiệp rất lo lắng cho Hạ Bảo Châu, cho nên Đường Hạo Tuấn liền kêu Trình Hiệp lái xe đến đây, rồi sau đó lại đi gặp tổng giám đốc kia.

Dù sao cũng gần, lại không phải là nghiệp vụ quan trọng.

Cho nên, bọn họ liền đến bệnh viện số 1 của Mạnh Ngọc.

Nếu không thì Đường Hạo Tuấn căn bản không muốn đến đây.

“Tổng giám đốc, anh ở đây chờ tôi đi, để tôi đi xem Bảo Châu.” Sau khi đi vào bệnh viện, Trình Hiệp quay đầu nói với người đàn ông.

Anh khẽ gật đầu: “Cậu cứ đi đi, tôi đến chỗ Mạnh Ngọc một chuyến, một lát nữa cậu cứ trực tiếp đến chỗ Mạnh Ngọc tìm tôi.”

“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc.” Trình Hiệp cảm kích cười một tiếng, sau đó chạy chậm đến Hạ Bảo Châu.

Hai tay Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần, anh nhấc chân chuẩn bị đi vào thang máy.

Mới vừa cất bước, anh liền nhìn thấy trong cánh cửa ở cách đó không xa có một bóng người đang bước tới.

Kiều Phàm?

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, trong mắt là vẻ nghi hoặc.

Tại sao Kiều Phàm lại ở đây?

Không phải anh ta nên ở bệnh viện số 3 à?

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt u ám của anh ta, có lẽ là đến đây để gây phiền phức.

Chỉ là nơi này có phiền phức gì để Kiều Phàm gây cơ chứ?

Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, rất nhanh liền nghĩ đến một khả năng, Tô Cẩm Thành.

Nếu anh nhớ không lầm, Tô Cẩm Thành cũng nằm viện ở đây.

Vậy thì mục đích Kiều Phàm đến đây rất có thể là chạy đi tìm Tô Cẩm Thành.

Nghĩ đến đó, Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc bắt máy rất nhanh: “Hạo Tuấn tìm tôi có chuyện gì không?”

Nhận được điện thoại của Đường Hạo Tuấn, anh ta hết sức kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK