Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1178

“Câm mồm, bà câm mồm!” Tống Huy Khanh không muốn nghe nữa, càng nghe tiếp ông ta càng thấy mình ngu xuẩn.

Lúc trước phản bội Lưu Mộng ông ta vui sướng bao nhiêu thì hiện giờ lại hối hận bấy nhiêu.

Thật ra Tô Thu nói không sai, ông ta vẫn luôn biết tham vọng của mình rất lớn, nhưng năng lực lại không đủ, mà vẫn không muốn thừa nhận, còn đố kỵ với Lưu Mộng.

Nếu năm đó ông ta có thể rộng lượng một chút, có thể nghĩ thoáng một chút, ăn bám thì ăn bám, ít nhất được sống vui vẻ, được hạnh phúc, chứ không đến nỗi thành ra như bây giờ.

Đúng là báo ứng!

“Được rồi, nếu ông không muốn nghe thì tôi sẽ không nói, dù sao tôi cũng gần như nói cả ra rồi. Tôi ấy à, giờ chỉ chờ ông chết là tài sản của ông sẽ là của tôi rồi, tốt biết bao nhiêu.” Tô Thu vui vẻ đi dạo một vòng, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.

Tống Huy Khanh nguôi giận, đột nhiên bật cười: “Tô Thu, bà cho rằng bà đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ để lại tài sản cho bà sao?”

Tô Thu sửng sốt: “Ông có ý gì, tài sản của ông không cho tôi, ông muốn cho ai?”

“Tôi đâu phải không có con cái, vì sao phải cho bà.” Tống Huy Khanh cười ha hả.

Tô Thu nhăn nhó mặt: “Tống Huy Khanh, ông điên rồi, tôi là vợ ông, tài sản của ông nên thuộc về tôi, dựa vào đâu mà cho Tống Vy, dù không cho tôi thì còn có Huyền Nhi, đừng quên, Huyền Nhi vẫn chưa chết đâu!”

“Bà còn mặt mũi nhắc tới Tống Huyền với tôi, bà tưởng tôi không biết Tống Huyền không phải con tôi mà là con bà với Lâm Quốc Thần sao?” Tống Huy Khanh nhìn Tô Thu với vẻ đầy sát ý.

Đồng tử Tô Thu co rụt lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ông nói gì, ông… ông…”

“Bà muốn nói vì sao tôi biết Tống Huyền không phải con tôi đúng không? Tôi không những biết, tôi còn biết Lâm Đông Đông cũng là con của bà và Lâm Quốc Thần, bà và Lâm Quốc Thần vì muốn tôi chết sớm, kế thừa tài sản của tôi mà bỏ thuốc tôi, muốn tôi âm thầm chết không ai biết. Tô Thu, đồ độc phụ này, bà cho rằng bà sẽ có kết cục tốt đẹp sao!” Thấy sắc mặt Tô Thu ngày càng tái nhợt, Tống Huy Khanh cười càng thêm khoái chí.

Tô Thu lảo đảo lui về sau vài bước, trên mặt tràn đầy vẻ không tin nổi, trong đầu chỉ có một câu ‘ông ta đã biết rồi, Tống Huy Khanh đã biết hết rồi’.

Tống Huy Khanh biết Huyền Nhi là con của Quốc Thần, còn biết bà ta và Quốc Thần bỏ thuốc ông ta.

Làm sao bây giờ?

Tống Huy Khanh đã biết hai bí mật lớn nhất của bà ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Tô Thu nuốt nước bọt, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Bà ta nhìn về phía Tống Huy Khanh trên giường bệnh, nhìn sự căm hận và sát ý trong mắt Tống Huy Khanh, trong đầu lóe lên một cái, sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, Tống Huy Khanh đã biết những chuyện này, rõ ràng sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Hơn nữa nhìn ánh mắt của Tống Huy Khanh là biết, Tống Huy Khanh hận không thể giết bà ta.

Một khi đã vậy, bà ta sẽ làm tới cùng, giải quyết Tống Huy Khanh trước.

Dù sao thì Tống Huy Khanh cũng đã thành ra thế này, sắp chết đến nơi rồi, người khác chưa chắc đã nghi ngờ là bà ta giết, cuối cùng chỉ cảm thấy Tống Huy Khanh tới lúc chết rồi mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK