Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1279

Tống Vy nháy mắt với Hạ Bảo Châu, sau đó mới tiếp lời: “Phải, cô ấy sinh ra để làm người mẫu, tôi từng nói, cô sẽ thích cô ấy.”

“Thích, đương nhiên thích.” Trần Châu Ánh liên tục gật đầu.

Sau đó, cô ấy kéo tay của Hạ Bảo Châu: “Sau khi cuộc thi quốc tế kết thúc, tôi sẽ tổ chức một buổi triển lãm thiết kế cá nhân, tôi hy vọng cô có thể để làm người mẫu của tôi.”

“Người… người mẫu?” Hạ Bảo Châu không ngờ mình ra sân bay đón người, thuận tiện nhìn xem nhà thiết kế khác tiếp theo của mình.

Không ngờ, nhà thiết kế này vậy mà trực tiếp quăng cho cô một cành ô lưu.

Vận may của cô, cũng tốt quá rồi.

“Đúng, cô không đồng ý sao?” Lông mày của Trần Châu Ánh hơi nhíu lại.

Hạ Bảo Châu vội lắc đầu: “Không, tôi đồng ý, tôi chỉ là quá vui mừng, cho nên chưa kịp phản ứng.”

Trần Châu Ánh mỉm cười: “Tốt quá rồi, cứ quyết định như vậy đi, đợi sau khi cuộc thi quốc tế kết thúc, cô trực tiếp đi theo tôi.”

Hạ Bảo Châu nhìn sang Tống Vy.

Tống Vy gật đầu với cô.

Hạ Bảo Châu lúc này mới đáp: “Được nhà thiết kế Trần.”

“Gọi tên của tôi là được.” Trần Châu Ánh vỗ vai của cô ấy.

Hạ Bảo Châu thấy cô ấy không giống những nhà thiết kế luôn cao cao tại thượng, coi thường người mẫu mới, ngược lại, cô ấy rất thẳng thắn, rất thân thiện, điều quan trọng nhất là cô ấy còn rất thích mình.

Vì vậy, Hạ Bảo Châu cũng không lo lắng mà thả lỏng, gật mạnh đầu: “Được, Châu Ánh.”

Hai người vừa gặp ngỡ như đã quen từ lâu, Tống Vy mỉm cười: “Được rồi hai người đẹp, chúng ta đi thôi, đừng đứng ở đây nữa.”

“Đi đi đi.” Trần Châu Ánh phụ họa.

Ba người ra khỏi sân bay, đi về bãi đỗ xe.

Vừa vào thang máy, hai bóng người rõ ràng đã ngụy trang bước ra từ trong một phòng nghỉ ở tầng hai của sân bay, đứng ở lan can, nhìn xuống dưới, nhìn hướng ba người rời đi.

“Sao vậy, chúng ta vẫn không thể rời khỏi thành phố này sao?” Một bóng người khá nhỏ nhắn, giọng nói bực bội nói.

Bóng người cao lớn kia nheo mắt lại: “Đường Hạo Tuấn phong tỏa mọi lối ra, hơn nữa còn có sự ủng hộ của thị trưởng của bang này, chúng ta đương nhiên không đi được.”

“Tôi cũng không hề muốn ở nơi này, ngày nào cũng có người tìm kiếm chúng ta ở mọi nơi, chúng ta giống như chuột cống sống chui sống lủi, ngày tháng như này, tôi thật sự chịu đủ rồi, hơn nữa cứ như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày bị bắt, vậy nên chúng ta buộc phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Lâm Giai Nhi đập một cái vào lan can.

Đường Hạo Minh cười lạnh: “Cô cho rằng tôi muốn ở lại đây lắm sao?”

“Tôi thấy anh ngược lại khá muốn đấy, dù sao nơi này là có Tống Vy.” Lâm Giai Nhi mỉa mai.

Đường Hạo Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt u ám.

Cô ta lập tức ý thức được mình chọc giận anh ta, vội vàng cúi thấp đầu, có hơi không tình nguyện mà mở miệng: “Xin lỗi.”

“Cô nên cảm thấy may mắn mình không nói quá nhiều, nếu không tôi ném cô từ đây xuống.” Đường Hạo Minh lạnh lùng nói xong, xoay người trở về phòng nghỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK