Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1778

“Cô nói, phong cách thiết kế của tôi và cô ấy rất giống nhau sao?” Giang Vân Khê cụp mí mắt, che đi sự u ám trong mắt, dò hỏi.

Tuyển thủ gật đầu: “Không sai, hôm qua khi tôi kết giao với cô, cô không phải đã lấy tác phẩm của cô cho tôi xem hay sao? Còn nói những tác phẩm đó được bậc thầy Dana khen, cho nên mới phá lệ để cô tham gia cuộc thi, những tác phẩm đó quả thật rất đẹp, nhưng phong cách thật sự rất giống, cực kỳ giống với tác phẩm của nhà thiết kế Tống.”

“Vậy… vậy sao…” Hai tay của Giang Vân Khê siết chặt.

Đáng chết, cô ta chỉ là tìm ở trên mạng một blogger không nổi tiếng, dùng trộm thiết kế của blogger đó, dùng thiết kế của blogger đó, thành công lấy được vé tham gia cuộc thi.

Sao phong cách thiết kế của blogger đó lại rất giống với của Tống Vy chứ?

Thiết kế của Tống Vy cô ta không phải chưa từng xem, dù sao khi quyết định tham gia cuộc thi này, cô ta đã tìm thiết kế của Tống Vy, không cảm thấy rất giống với thiết kế cô ta ăn cắp.

Nhưng cô ta dù sao không phải là nhà thiết kế trang phục thật sự, nhìn không ra cũng là điều bình thường.

Cho nên đối với lời của tuyển thủ, Giang Vân Khê không có nghi ngờ là giả, vì vậy trong lòng mới chột dạ vô cùng.

Phong cách giống nhau, lẽ nào blogger đó chính là Tống Vy sao?

Không, chắc không phải, nếu là Tống Vy, Tống Vy sao lại không tỏ thái độ?

Vậy nên chắc không phải, chỉ là phong cách vừa hay giống mà thôi.

Thấy Giang Vân Khê cúi đầu không nói chuyện, tuyển thủ tò mò khua tay hỏi: “Vân Khê, cô đang nghĩ gì vậy?”

“Không có.” Ánh mắt của Giang Vân Khê lóe lên, vội thu lại sự chột dạ trong mắt, mỉm cười đáp: “Tôi chỉ là đang kinh ngạc thiết kế của tôi vậy mà giống với Tống Vy, tôi trước đây cũng không phát hiện.”

“Vậy cô cũng quá trì độn rồi, hơn nữa cô không phải quen biết nhà thiết kế Tống hay sao? Sao lại không phát hiện chứ?” Tuyển thủ có chút không hiểu.

Giang Vân Khê xua tay: “Tôi là biết cô ấy, nhưng cô ấy không quen tôi lắm, cho nên… cô hiểu mà.”

Lời phía sau, cô ta không nói, cho tự tuyển thủ điền vế còn lại.

Tuyển thủ nghẹo đầu, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Cô ta hiểu sao?

Cô ta nên hiểu cái gì?

Không biết tại sao, cô ta cứ cảm thấy thái độ của Giang Vân Khê này đối với nhà thiết kế Tống có chút kỳ lạ.

“Vậy thật là quá đáng tiếc rồi, tôi vốn còn nghĩ cô và nhà thiết kế Tống quen biết, nhờ cô dẫn tôi đi làm quen một chút với nhà thiết kế Tống chứ, kết quả hai người vậy mà không thân. Bỏ đi, đợi khi tôi chia nhóm, tôi nhất định phải nghĩ cách vào trong nhóm nhỏ của nhà thiết kế Tống, tôi rất thích tác phẩm của nhà thiết kế Tống, nếu cô ấy chọn tôi, tôi nhất định sẽ tiến bộ rất lớn.” Tuyển thủ nắm tay, vẻ mặt kiên định nói.

Giang Vân Khê mím môi, không nói gì, ánh mắt tiếp tục dừng trên người Tống Vy.

Tống Vy không muốn phát giác cũng không được, cô dừng lại nói chuyện với một nhà thiết kế, nghiêng đầu nhìn, vừa hay chạm vào ánh mắt của Giang Vân Khê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK