Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1044

Cô nhớ, khi cô còn đi làm ở tập đoàn Đường Thị, Tô Thu từng đến tìm cô gây sự.

Lúc đó Tống Huyền từng dùng ánh mắt lộ vẻ oán hận với Tô Thu, cho nên cô rất tò mò, giữa hai mẹ con này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tại sao ư? Nếu cô có một người mẹ khiến mình trở thành con riêng, cô không hận sao?” Tống Huyền đanh mắt nhìn Tống Vy: “Cô là đứa con hợp pháp, cô từ nhỏ giống như công chúa, mà tôi thì sao, lại là đứa con riêng bị người người ức hiếp, cho nên tôi sao có thể không hận tất cả các người!”

Từ nhỏ cô ta đã biết mình là con gái riêng, là sản phẩm do tiểu tam sinh ra, là tồn tại bị người khác vứt bỏ.

Người xung quanh cũng đều biết, cho nên không ai thích cô ta, trẻ con cũng bắt nạt cô ta, tất cả chuyện này cũng là Tô Thu mang tới cho cô ta.

Trừ điều này ra, tuy Tống Huy Khanh cách một khoảng thời gian đều sẽ tới thăm cô ta, khiến cô ta biết, cô ta cũng có ba, nhưng cô ta lại không thể gọi ông ta là ba.

Bởi vì ông ta là chủ tịch của doanh nghiệp Tống Thị, là nhân vật có tiếng, nếu cô ta gọi ông ta là ba, bên ngoài sẽ biết ông ta có con gái riêng, đến lúc đó Lưu Mộng sẽ ly hôn với ông ta, lấy đi một nửa tài sản, cho nên cô ta mãi tới trước năm 7 tuổi được Tống Huy Khanh dẫn về nhà thì mới có thể được phép, gọi ông ta là ba.

Cho nên cô hận mọi thứ, hận tất cả mọi người.

“Thì ra là như vậy.” Tống Vy mỉm cười, coi như đã hiểu nguyên nhân Tống Huyền hạn Tô Thu.

Có điều cô không đồng cảm, cũng không cảm thấy Tống Huyền đáng thương.

Sự tồn tại của cô ta cũng là chứng cứ mà gia đình của cô bị phá hoại.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi rồi, cô ở đây từ từ hưởng thụ đi.” Ánh mắt của Tống Vy nhìn một vòng căn phòng lạnh lẽo của Tống Huyền, cười đầy thâm ý: “Cô tuyệt đối đừng thật sự điên đấy, nếu không cô còn trả thù sao được, phải biết kẻ thù của cô không chỉ có tôi, còn có Lâm Giai Nhi.”

“Lâm Giai Nhi!” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Tống Huyền đã vặn vẹo trong giây lát.

Tống Vy gật đầu: “Không sai, chính là Lâm Giai Nhi, là cô ta nói cho tôi biết, cô chính là Tống Huyền, cô biết cô ta tại sao muốn làm như vậy không?”

“Tại sao?” Tống Huyền siết chặt lòng bàn tay, không hề che đậy ý hận của mình, cắn răng hỏi.

“Bởi vì Lâm Giai Nhi tính kế Hạo Tuấn, làm lộ bộ mặt thật, bị Hạo Tuấn nhốt lại, cho nên cô ta chắc cảm thấy mình sắp xong đời rồi, muốn kéo người chết chung, làm lộ ra cô, muốn khiến cô cũng chết chung với cô ta.” Ánh mắt của Tống Vy lóe lên, nói.

Tống Huyền đã tin không chút do dự.

Bởi vì việc giả chết, chạy trốn và phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta đều là Lâm Giai Nhi sắp xếp.

Trừ Lâm Giai Nhi ra, không ai biết cô ta chính là Tống Huyền.

Cho nên không phải Lâm Giai Nhi làm lộ cô ta, còn có thể là ai.

“Người phụ nữ đó…” Vẻ mặt của Tống Huyền vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn xé xác người khác ra.

Tống Vy nhìn thấy cô ta hoàn toàn hận Lâm Giai Nhi, biết kế hoạch của mình đã thành công thì nhếch môi nói tiếp: “Cho nên tiếp theo, cô nhất định phải cố gắng, duy trì tỉnh táo, tuyệt đối đừng bị điên, bởi vì Lâm Giai Nhi rất có khả năng sẽ bị đưa ra nước ngoài, tới lúc đó thì cô có thể tìm cô ta trả thù rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK