Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2108

Đường Hạo Tuấn vươn tay vuốt ve mái tóc của cô: “Thật sự không có gì đâu mà, chỉ là một số việc nhỏ, anh có thể xử lý ở đây, em đừng suy nghĩ nhiều, tin tưởng anh.”

Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

Tống Vy căng thẳng, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại: “Em tin anh.”

“Vậy mới phải, thôi được rồi, đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, Đường Hạo Tuấn nắm tay cô đi vào phòng.

Tống Vy nhìn sườn mặt của anh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trở về phòng, Tống Vy đi tắm.

Lúc nãy khi ôm An An, bé phun sữa trên người cô, lúc này trên người cô toàn là mùi sữa, tỏa ra mùi tanh.

Cho nên cô phải nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi Tống Vy vào phòng tắm, Đường Hạo Tuấn ngồi trên ghế sô pha, cầm ly rượu đỏ trên tay, lại trầm ngâm suy tư.

Một lúc sau, anh đột nhiên lấy điện thoại gọi cho Trình Hiệp, nói cho Trình Hiệp biết nội dung cuộc gọi với Kiều Phàm.

Trình Hiệp nghe xong, hít một ngụm khí lạnh: “Tổng giám đốc, là thật sao ạ?”

“Vẫn chưa rõ, nhưng tôi hiểu con người Kiều Phàm, anh ta sẽ không lấy chuyện này ra đùa bỡn, cho nên những gì Kiều Phàm nói rất có thể là sự thật. Nhưng Đường Hạo Minh có nói dối Kiều Phàm hay không thì hiện giờ tôi vẫn chưa rõ.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.

Trình Hiệp đẩy kính: “Mặc kệ những gì Đường Hạo Minh nói có phải là thật hay không, chỉ dựa vào việc anh ta nhắm đến bà chủ và lấy tính mạng của bà chủ ra để uy hiếp tổng giám đốc, người như vậy không thể tha thứ được. Anh ta không phải luôn miệng nói yêu bà chủ sao, hứ, đây mà là yêu sao?”

Yêu một người chẳng phải nên đối xử tốt với họ và mong họ hạnh phúc hay sao?

Chứ sao lại kéo cô ấy vào nguy hiểm và khiến cô ấy gặp nguy hiểm?

Đường Hạo Minh không xứng để nói yêu.

Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Đương nhiên là anh ta yêu Tống Vy, nhưng anh ta yêu nhất vẫn là bản thân anh ta, cho nên anh ta mới kéo Tống Vy vào chuyện này.”

“Hứ, nói trắng ra, loại người này cực kỳ ích kỷ.” Trình Hiệp bĩu môi.

“Được rồi, cậu mau chóng tìm cách thu xếp, phái thêm người tới và chuẩn bị vũ khí nữa.” Đường Hạo Tuấn híp mắt, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn.

Nếu sắp phải quyết chiến, đương nhiên phải có vũ khí.

Lần này, anh phải giết chết Đường Hạo Minh.

Tống Vy và mấy đứa con chính là điểm chí mạng của anh, anh tuyệt đối không cho phép ai động vào điểm mấu chốt của mình.

Đường Hạo Minh muốn động đến điểm mấu chốt của anh, nên anh sẽ tiêu diệt Đường Hạo Minh.

Hơn nữa, anh không muốn Tống Vy và bọn trẻ gặp nguy hiểm.

Vì vậy, chỉ khi Đường Hạo Minh chết, Tống Vy và bọn trẻ mới có thể sống yên bình.

Nghe thấy mệnh lệnh của Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt Trình Hiệp trở nên nghiêm túc: “Tôi đã biết thưa tổng giám đốc, tôi sẽ thu xếp. Anh yên tâm, chúng ta sẽ không để Đường Hạo Minh được như ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK