Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 498

“Được, vậy tôi nhặt!” Hàn Thư trừng mắt nhìn Tống Vy và Hạ Bảo Châu, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng mảnh vụn.

Tống Vy cúi đầu nhìn cô ta: “Hàn Thư, cô vừa nói, ai nhặt người đó là chó, thế nào, giờ thấy mặt mình đau chưa?”

Hàn Thư không nói gì, chỉ tức giận đỏ mặt, nhục nhã nhặt từng mảnh giấy.

Hạ Bảo Châu khoái chí nói: “Mặt cô ta chắc chắn đau lắm, chẳng qua không nói ra được mà thôi.”

Hàn Thư nhặt xong mẩu giấy cuối cùng, đứng lên nói: “Cứ cho là tôi tự vả mặt mình đấy thì sao, ý định muốn tôi tới muộn, bị khai trừ khỏi buổi huấn luyện của cô thất bại rồi. Lần này công ty chỉ cho chúng ta tiền vé máy bay khứ hồi, để xem cô làm thế nào!”

Nói dứt lời, cô ta trực tiếp huých bả vai Hạ Bảo Châu rời đi.

Bảo vệ thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa nên cũng xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Tống Vy và Hạ Bảo Châu ở chỗ cũ.

Hạ Bảo Châu che lại bả vai bị đụng đau, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hàn Thư rời đi: “Đúng vậy, cô ta nói không sai, công ty chỉ cho tiền vé máy bay khứ hồi và tiền thuê khách sạn thôi. Nếu tớ dùng tiền thuê khách sạn thì sau khi ra nước ngoài sẽ không có nơi ở nữa, làm sao bây giờ?”

Cô ấy sốt ruột vò đầu bứt tai, muốn khóc đến nơi.

Tống Vy nắm tay cô ấy: “Không phải tớ nói rồi sao, chuyện vé máy bay, tớ sẽ đặt giúp cậu.”

Nghe vậy, Hạ Bảo Châu vội vàng nắm lấy bả vai cô: “Đúng rồi, Vy Vy, cậu cho tớ vay tiền, đợi sau khi tớ kết thúc huấn luyện, có lương tớ sẽ trả cậu.”

“Không cần, tớ mua cho cậu luôn là được rồi. Năm đó học đại học, cậu giúp tớ nhiều lần như vậy, đương nhiên tớ…”

Tống Vy còn chưa nói xong, tiếng của Trình Hiệp truyền tới từ phía trước: “Nhà thiết kế Tống, hóa ra cô ở đây, tổng giám đốc bảo cô tới sân bay từ nãy rồi, tôi đợi cô ở cửa mãi vẫn không thấy cô tới.”

“Ngại quá trợ lý Trình, tôi gặp một người bạn nên nói chuyện một lát.” Tống Vy chỉ vào Hạ Bảo Châu.

Hạ Bảo Châu không quen Trình Hiệp, chỉ hờ hững chào hỏi một tiếng: “Chào anh.”

Trình Hiệp gật đầu xem như đáp lại, sau đó nhìn về phía Tống Vy: “Vậy nhà thiết kế Tống, chúng ta có thể đi chưa? Máy bay sắp cất cánh rồi.”

“Đợi một lát, tôi còn có chút chuyện.”

Dứt lời, Tống Vy quay đầu lại hỏi Hạ Bảo Châu: “Bảo Châu, cậu muốn đi nước nào?”

“Nước M.” Hạ Bảo Châu trả lời.

Tống Vy ồ một tiếng: “Trùng hợp thế, tớ cũng vậy.”

“Vậy sao?” Hạ Bảo Châu cũng rất bất ngờ.

Tống Vy kéo tay cô ấy: “Đi thôi, chúng ta đi mua vé.”

Hạ Bảo Châu vừa định gật đầu thì đột nhiên Trình Hiệp lại đẩy gọng kính, nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, nhà thiết kế Tống, nếu mọi người muốn ngồi chuyến bay sau thì chắc chắn sẽ mua được vé máy bay, nhưng nếu ngồi chuyến này thì e là không kịp nữa, đã bán hết rồi.”

“Thế phải làm sao giờ?” Cảm xúc trên mặt Hạ Bảo Châu lập tức cứng đờ.

Tống Vy cũng nhăn mày, có chút không biết phải làm sao.

Nhưng lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên gọi điện thoại tới: “Em đến đâu rồi, sao vẫn chưa lên máy bay?”

“Em đang ở sân bay, có chút chuyện.” Tống Vy day trán, có chút sốt ruột trả lời.


CHƯƠNG 499

Đường Hạo Tuấn nghe ra sự bất đắc dĩ của cô, ngồi thẳng lưng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì thế?”

“Là thế này…” Tống Vy cũng không có ý giấu anh, nói ra chuyện vừa rồi.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không ngờ em lại là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy đấy.”

Tống Vy có chút ngại ngùng cười: “Hết cách rồi, cô ấy là bạn em mà, trước đây cũng rất tốt với em, cô ấy bị bắt nạt, em không thể mặc kệ được.”

“Vy Vy…” Hạ Bảo Châu nắm tay lại, cảm động nhìn cô.

Đường Hạo Tuấn vuốt mũi: “Thế nên tình hình hiện giờ của cô ấy là không có cách nào kịp tới nơi huấn luyện đúng không?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn thở nhẹ một hơi: “Bảo Trình Hiệp liên lạc với phía sân bay, mua bổ sung cho cô ấy một vé khoang hạng nhất, nói là ý của anh.”

Khoang hạng nhất đã được anh bao hết rồi.

Anh có quyền quyết định đưa ai lên máy bay, sân bay cũng sẽ nể mặt anh.

Tống Vy nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp mở lớn lên, vui mừng vô cùng: “Hạo Tuấn, cảm ơn anh.”

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Mau lên, máy bay sắp cất cánh rồi.”

“Được, em sẽ nói với trợ lý Trình.”

Dứt lời, Tống Vy vội vàng ngắt điện thoại, truyền đạt lại ý của Đường Hạo Tuấn cho Trình Hiệp, trong lúc Hạ Bảo Châu còn đang nghi hoặc.

Trình Hiệp đáp lại một tiếng, vội vàng làm theo.

Sau khi anh ta đi, Hạ Bảo Châu nắm chặt tay Tống Vy, có chút không tin hỏi: “Vy Vy, có phải tớ có thể lên máy bay rồi không?”

“Đúng vậy.”

“Còn là khoang hạng nhất?”

“Không sai!”

“Tốt quá!” Hạ Bảo Châu vui mừng nhảy cẫng lên: “Vy Vy, cậu thật sự là quý nhân của tớ, tớ còn tưởng mình thật sự phải bỏ lỡ lần huấn luyện này rồi chứ, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!”

Cô ấy ôm chầm lấy Tống Vy, ôm thật chặt, thân hình cô ấy cao gần một mét tám, Tống Vy bị ôm vào lòng, dáng người trông nhỏ nhắn lạ thường.

Tống Vy mỉm cười vỗ vỗ lưng cô ấy: “Được rồi, người cậu cần phải cảm ơn không phải tớ mà là người nói chuyện điện thoại với tớ kìa. Nếu không phải có anh ấy, tớ cũng thật sự không có cách nào.”

“Đúng đúng đúng, cậu nhắc tớ mới nhớ.” Hạ Bảo Châu buông Tống Vy ra: “Vy Vy, anh ấy là bạn trai cậu sao?”

“Ừ!” Tống Vy mỉm cười thừa nhận.

Hạ Bảo Châu chúc phúc: “Vậy thì thật sự chúc mừng cậu, Vy Vy.”

“Cảm ơn.” Tống Vy đáp lại.

Lúc này Trình Hiệp đã trở lại, trong tay cầm một tấm vé máy bay hạng nhất.

Anh ta đưa vé máy bay cho Hạ Bảo Châu.

Hạ Bảo Châu vội vàng nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn trợ lý Trình.”

“Không cần khách sáo, đi theo tôi.” Trình Hiệp xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.

Hạ Bảo Châu khoác tay Tống Vy, kéo theo hành lý đi qua cửa VIP.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK