“Ông biết, lúc nãy khi ông hỏi cháu tại sao hủy hôn thì ông đã nhìn ra cháu thích cô gái Tống Vy kia rồi.
Vừa nãy cháu còn nhìn chằm chằm con gái nhà người ta nữa chứ, không qua mắt được ông đâu!” Ông Trần vuốt râu, mỉm cười vui vẻ.
Đường Hạo Tuấn cũng không phản bác, ngầm thừa nhận.
Ông Trần cẩn thận đem đồ gốm trước mặt cất vào trong hộp: “Chỉ là ông không hiểu, cháu thích người ta như thế thì tại sao năm năm trước lại muốn đính hôn với Tống Huyền, còn con bé Tống Vy cũng thật là, sau khi rời khỏi nhà họ Tống cũng chưa từng đi tìm cháu.”
Ông Trần không biết gần đây thì Đường Hạo Tuấn mới yêu Tống Vy, ông ta tưởng anh đã yêu cô từ lâu.
Đường Hạo Tuấn cũng không ý định giải thích, anh siết chặt cái cốc trong tay, trầm trọng nói: “Cô ấy không tìm cháu là vì cô ấy đã có bạn trai.”
Từ những thông tin anh điều tra được thì Tống Vy đã bỏ trốn với người nào đó trước khi Lưu Mộng ly hôn.
Cho nên Tống Huy Khanh mới tức giận và ly hôn với Lưu Mộng.
“Bạn trai?” Ông Trần lắc đầu: “Không thể nào, nếu con bé Tống Vy thật sự có bạn trai thì ông nội cháu sẽ không cho các cháu đính hôn với nhau đâu, hơn nữa ông biết rất rõ ông nội cháu đã điều tra Tống Vy trước rồi mới chọn cô ấy, lấy quyền lực của ông nội cháu thì sao có thể không phát hiện ra cô ấy có bạn trai được!”
Nghe thấy vậy, đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Đúng vậy, ông nội không phải là loại người chưa tìm hiểu rõ mà đã đính hôn bừa bãi cho anh.
Cho nên có phải Tống Vy đã bỏ trốn theo bạn trai hay không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, nếu năm đó Tống Vy thật sự không có bạn trai thì hai đứa con của cô ở đâu ra?
Nhiều nghi vấn dồn dập hiện lên trong đầu khiến sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên khó coi, anh nhíu chặt mày.
Anh lờ mờ cảm thấy thông tin mà anh bảo Trình Hiệp điều tra chuyện của Tống Vy năm đó có thể có sai sót!
Lúc này, Ông Trần đột nhiên cười nói: “Hạo Tuấn, cô gái kia có vẻ rất thích món Tam Thu Quế Tử mà cháu định tặng cho ông cụ Mạc đấy.”
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn thu lại mạch suy nghĩ, anh giương mắt nhìn Tống Vy qua màn hình camera.
Tống Vy đứng trước quầy bên cạnh quầy thu ngân, cúi đầu chỉ vào cái chén có hoa văn hoa quế dưới tấm kính, hai mắt sáng ngời hỏi: “Đây là Tam Thu Quế Tử sao?”
Nhân viên nhìn cái chén cô đang chỉ, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, đây là một trong những tác phẩm đáng tự hào nhất của Ông Trần.”
“Rất đẹp, tôi chỉ từng nghe người ta nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó, ông Mạc chắc chắn rất thích nó, giá bao nhiêu vậy?” Tống Vy nhìn nhân viên.
Nhân viên bán hàng lại trở nên khó xử: “Rất xin lỗi cô, Tam Thu Quế Tử này đã được quý khách khác đặt trước rồi.” “Hả?” Nụ cười của Tống Vy chợt cứng đờ: “Đặt trước rồi sao?” “Phải, cho nên cô chỉ có thể xem loại khác.” Nhân viên bán hàng khẽ mỉm cười đáp lại.
Tống Vy kéo khóe miệng: “Như vậy à, tôi biết rồi, tôi đến tiệm khác xem thử, loại khác tôi đều xem rồi, không có hợp.” “Được.” Nhân viên bán hàng gật đầu, chuẩn bị tiễn cô ra ngoài.
“Hào.” Lúc này, một nhân viên nữ đi tới, sau khi ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Tống Vy thì đi tới bên cạnh nhân viên bán hàng vừa tiếp Tống Vy, nói mấy câu ở bên tai anh ta.
Sau khi nói xong thì nhân viên nữ kia đi mất.
Nhân viên bán hàng tiếp đãi Tống Vy, nhìn thấy Tống Vy đã sắp đi ra khỏi cửa tiệm, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng đưa tay gọi cô lại: “Cô ơi khoan đã!”
Tống Vy dừng bước chân quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”
“Là như này, vừa rồi vị khách đặt trước Tam Thu Quế Tử gọi điện tới, nói là nhìn trúng loại đồ gốm khác, không lấy Tam Thu Quế Tử nữa, cho nên cô còn muốn không?” Nhân viên bán hàng hỏi.
Tống Vy lập tức quay lại quầy thanh toán, không chút do dự đáp: “Muốn!”
Cô không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, vẫn mua được rồi.
“Được, tôi bây giờ gói lại cho cô.” Nhân viên bán hàng nói xong, mở tủ kính thủy tinh dưới kệ, đeo găng tay vào, cẩn thận lấy ra Tam Thu Quế Tử từ bên trong, bọc kỹ càng, đẩy tới trước mặt Tống Vy: “Tổng cộng 300 triệu.”
Bàn tay cầm chiếc thẻ ngân hàng của Tống Vy chợt khựng lại, cả người đều sửng sốt: “Rẻ như vậy sao?”
Danh Sách Chương: