Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 945

Tống Vy theo dõi toàn bộ quá trình Hạ Bảo Châu đi catwalk, đương nhiên hiểu cô ấy xuất sắc cỡ nào.

Cô tin từ hôm nay Hạ Bảo Châu sẽ lọt vào mắt xanh của một số người trong giới thời trang.

“Cô Tống, người mẫu của cô thể hiện tốt lắm.” Tô Huyền mỉm cười với Tống Vy, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười mà chỉ có sự ghen tỵ.

Tống Vy nghe ra cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo, hơi nhướng mày: “Cô Tô quá khen rồi, người mẫu của cô cũng rất tốt.”

Vẻ mặt Tô Huyền cứng ngắc, thầm cười khẩy trong lòng.

Tưởng cô ta không nghe ra Tống Vy đang mỉa mai cô ta sao?

“Cô Tống nói đùa, người mẫu của tôi bình thường thôi, kém người mẫu của cô xa lắm.” Tô Huyền ngoài cười nhưng trong không cười.

Tống Vy cụp mắt xuống, mím môi nhịn cười: “Khụ khụ, đâu có, người mẫu của cô Tô khẳng định không kém, nếu không sao có thể được cô chọn rồi dẫn tới sân khấu quốc tế trọng đại thế này, vậy nên tôi tin cô ấy chắc chắn có chỗ nổi bật.”

“Ha ha…” Tô Huyền miễn cưỡng giật giật khoé miệng, không nói ra được.

Nổi bật?

Nếu cố tìm ra điểm để nói thì đúng là có chỗ nổi bật, cô ta thật sự không có lời nào để phản bác.

Chẳng mấy chốc, lại có mấy chục người mẫu đi lên trình diễn, cuối cùng cũng tới người mẫu Hàn Thư của Tô Huyền ra sân.

Hàn Thư mặc một chiếc váy đen cổ chữ V khoét sâu, màu sắc rất hợp với cô ta, cũng tôn lên dáng người cao gầy của cô ta.

Nhưng Hàn Thư lại làm cho chiếc váy trở nên xấu đi rất nhiều.

Cô ta có vẻ hơi căng thẳng, đi catwalk rất cứng ngắc, biểu cảm và ánh mắt đầu có sự rụt rè, giám khảo phía dưới đều nhíu mày, thậm chí còn có nhà thiết kế che miệng cười.

Tô Huyền nghe thấy tiếng cười giễu cợt thì mặt đỏ bừng.

Cô ta không dám có ý kiến gì với những nhà thiết kế chế giễu này, chỉ có thể nổi giận với Hàn Thư trên sân khấu.

Cô ta nheo mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thư như thể sau khi Hàn Thư đi catwalk xong sẽ xử lý cô ta vậy.

Tất nhiên Tống Vy khẳng định Tô Huyền sẽ thật sự làm như vậy.

Cuối cùng Hàn Thư cũng đi xong.

Tống Vy cúi đầu ho khan, không giấu được ý cười trong mắt: “Cô Tô, người mẫu của cô thật độc đáo, quả là khiến mọi người cảm thán không ngớt.”

“…” Tô Huyền không nói gì chỉ gượng cười.

Tống Vy không định bỏ qua cho cô ta, lại nói: “Cô Tô, thật ra tôi có vấn đề này muốn hỏi cô rất lâu rồi, tại sao cô lại chọn Hàn Thư làm người mẫu cho mình? Thật sự là do vừa mắt thôi sao?”

Tống Vy nhìn cô ta.

Ánh mắt Tô Huyền loé lên: “Thật ra lúc trước Hàn Thư từng giúp tôi, tôi làm thế này coi như trả nợ ân tình cho cô ấy.”

“Ra là vậy.” Tống Vy chợt nâng cằm: “Cô Tô đúng là trọng tình trọng nghĩa, dám dùng cách này để báo ơn, cô không sợ báo ơn xong thì phần thi của mình cũng bị huỷ luôn sao?”

Tô Huyền cúi đầu: “Không đâu, tôi sẽ dạy cô ấy, tin rằng vòng thi tiếp theo cô ấy sẽ không thế này nữa.”

“Vây sao, cô Tô cố lên nhé.” Tống Vy lại cười, không nói gì nữa.

Hai tay Tô Huyền đan chặt vào nhau, phải một lúc sau mới kìm được ý nghĩ muốn giết Hàn Thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK