Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2181

“Chuyện này…” Trần Châu Ánh không còn lời nào để nói, qua một lúc lâu mới gật đầu: “Đúng là không thể hận anh ta, chuyện này đúng là bế tắc mà.”

“Cho nên dù Phàm có làm tổn thương Hải Dương thì tớ cũng không thể trả thù anh ta, nhưng mà tớ vẫn muốn biết đáp án, muốn biết tại sao Phàm lại làm như vậy.”

“Nên biết mà.” Trần Châu Ánh nắm chặt tay Tống Vy: “Quả thật là nên biết chuyện này, chờ đến khi anh ta đến đây thì cậu hỏi anh ta thử đi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu, kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười.

Sau đó, cô gọi người giúp việc tới, sau khi sắp xếp phòng cho Kiều Phàm xong thì yên vị ngồi trên ghế salon, lẳng lặng chờ đợi.

Chờ Kiều Phàm đến.

Sân bay cách chỗ này cũng không xa gì mấy, cùng lắm thì chỉ cần chạy xe một tiếng đồng hồ.

Một tiếng sau, cô đã có thể gặp Kiều Phàm rồi, cô đã có cơ hội biết đáp áp mà lâu nay cô vẫn luôn muốn biết.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng sau, Tống Vy đã nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài biệt thự.

Cô đứng dậy, siết chặt hai tay, trong lòng chậm rãi thốt lên hai chữ: đến rồi.

Kiều Phàm đến rồi.

Lúc này, Trần Châu Ánh không có ở đây, cô đang gọi video với sư huynh ở trong phòng. Có vẻ là khoảng thời gian này ngày nào Trần Châu Ánh cũng làm phiền sư huynh của mình, nói chuyện phiếm với sư huynh.

Bây giờ sư huynh của cô cũng không còn là tên đầu gỗ như trước kia, cái gì cũng không hiểu.

Hình như là sư huynh đã biết tâm tư của cô, dường như mình cũng có suy nghĩ đó, cho nên ngày nào cũng đồng ý gọi video nói chuyện phiếm với Trần Châu Ánh.

Vì vậy sau một thời gian ngắn, mối quan hệ giữa sư huynh đàn em bọn họ tốt hơn rất nhiều, giống như là ngồi tên lửa.

Có đôi khi còn có thể nghe Trần Châu Ánh nói là nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể thoát khỏi kiếp độc thân.

Đang suy nghĩ lung tung, trong phòng khách liền truyền đến tiếng bước chân.

Ánh mắt của Tống Vy thất thần trong giây lát, suy nghĩ liền bị kéo trở về, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Nhìn thấy Kiều Phàm được người giúp việc dẫn vào, đôi môi mỏng mấp máy, sau đó mới kéo thành một đường cong nhẹ, cô cười nói: “Phàm, anh đến rồi.”

Kiều Phàm đứng cách Tống Vy vài bước chân, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.

Tống Vy bị anh nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, nụ cười trên mặt liền trở nên đông cứng.

Nhưng mà rất nhanh, cô liền điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cô khoác khoác tay với người giúp việc sau lưng anh: “Cô đi xuống trước đi, pha một tách trà phổ nhị.”

Trà phổ nhị là trà mà Kiều Phàm thích uống.

Mặc dù trong lòng cô có thành kiến với những chuyện mà Kiều Phàm đã làm, nhưng dù sao đi nữa thì Kiều Phàm cũng có ơn cứu mạng với cô và con cô.

Huống hồ gì lần này Kiều Phàm đến đây là đã giúp đỡ cô, không thể đối xử quá thờ ơ với Kiều Phàm.

“Vâng thưa mợ chủ.” Người giúp việc nhẹ gật đầu, quay lưng đi xuống bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Kiều Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK