Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 360

Cùng ở trên một chiếc xe, những người đó đều chết rồi, chỉ còn cô sống sót không tổn hại gì, có thể thấy cô may mắn tới nhường nào.

“Tống Huy Khanh lần này xong rồi!” Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Không những phạm tội bắt cóc mà còn gián tiếp hại chết mấy mạng người, không phải tù chung thân thì cũng là tử hình.”

“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu phủ định lời cô nói.

Tống Vy ngơ ngác nhìn anh.

Anh bình tĩnh nhìn cô: “Mấy người đó đúng là Tống Huy Khanh phái tới, nhưng ý định ban đầu của Tống Huy Khanh không phải bắt cóc em, mà là ngăn em tới phiên tòa. Nghĩa là mấy tên đó vừa nhận tiền của Tống Huy Khanh, vừa nhận tiền của người khác để bắt cóc em.”

“Thế nên ý anh là, người bắt cóc tôi không phải Tống Huy Khanh mà là người khác?” Cả người Tống Vy căng ra, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Không sai, ý của tôi chính là như vậy.”

Tống Vy cúi đầu: “Lẽ nào lại là cô ta?”

“Ai?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu này, ánh mắt nghi ngờ, lập tức hỏi.

Tống Vy cắn môi dưới: “Người phụ nữ đâm Hải Dương với Kiều Phàm bị thương, thiêu hủy kho hàng của tôi, còn mua chuộc thủy quân và blogger để chửi bới tôi nữa.”

Ngoại trừ người phụ nữ đó ra, cô không nghĩ ra được ai khác nữa.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Có lẽ là cô ta.”

“Đúng là quá độc ác, rốt cuộc tôi đã gây thù chuốc oán gì với cô ta mà cô ta phải đối phó với tôi như vậy!”

Tống Vy tức giận đập xuống giường.

Một Trần Nhã Nhã còn chưa đủ, lại nhảy ra một người nữa.

Rốt cuộc là vì sao vậy?

Tống Vy run rẩy.

Đường Hạo Tuấn thấy thế mới đứng dậy đi tới, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ngả đầu cô vào lồng ngực: “Đừng kích động, tôi sẽ tìm ra người đó.”

Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh, bờ môi tái nhợt run rẩy, dường như muốn nói điều gì đó thì đột nhiên có người gõ cửa.

“Ai vậy?” Tống Vy vội vàng đẩy Đường Hạo Tuấn ra, thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhìn cửa phòng bệnh rồi cất tiếng hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn lồng ngực trống rỗng cửa mình, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên.

Có người đẩy mở cửa phòng bệnh, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi vào từ bên ngoài: “Là cô Tống phải không?”

“Là tôi.” Tống Vy điều chỉnh lại cảm xúc rồi gật đầu.

“Tôi là cảnh sát nhân nhân ở đồn cảnh sát, bên phía cảnh sát đặc nhiệm đã chuyển việc điều tra tiếp vụ việc bắt cóc cho chúng tôi. Cho nên tôi đến đây để nói rõ tình hình với cô Tống.” Cảnh sát lấy laptop ra đi tới bên cạnh giường bệnh.

Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên nhìn anh ta: “Tình hình thế nào?”

“Là thế này, ban nãy tôi vừa từ bên ICU qua đây. Kẻ bắt cóc vẫn còn sống đã được cấp cứu thành công, cũng đã tỉnh lại rồi. Theo lời kể của anh ta, bọn họ có tổng cộng hai người chủ, một người là ba của cô Tống, ông Tống Huy Khanh, một người khác là một phụ nữ có biệt hiệu L.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK