Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tống Vy ừ một tiếng, nhìn Tống Hải Dương: “Tôi đã biết, hung thủ thật sự là người khác.


“Em biết từ bao giờ?” Đường Hạo Tuấn hơi ngạc nhiên.

“Vừa biết.


” Tống Vỹ cười trả lời.

Một cái tay nhỏ đột nhiên duỗi tới, giành lấy điện thoại.

Tống Vy ngạc nhiên nhìn con trai mình: “Hải Dương, con làm gì vậy?”
“Mẹ, con muốn nói mấy câu với chú Đường.

” Tống Hải Dương nói xong thì đặt điện thoại vào bên tai, lạnh lùng nói: “Chú Đường, sau này cách xa mẹ cháu một chút, cũng vì chú mà hôm nay mẹ lại suýt xảy ra chuyện rồi.


“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn đứng dậy từ trên ghế làm việc.

Anh không quan tâm đến câu “cách Tống Vy xa một chút” của Tống Hải Dương, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của cậu, Tống Vy lại suýt xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ Tống Vy lại gặp chuyện như tối qua?

“Chú Đường, sáng nay mẹ suýt chút bị rơi thang máy chết, mà tất cả mọi chuyện đều là vì chú, dù hung thủ không phải Tống Huyền đó thì cũng là những người phụ nữ khác có ý với chú, bọn họ ghen tị việc mẹ tiếp xúc gần với chú, cho nên muốn giết mẹ.

” Tống Hải Dương mang khuôn mặt lạnh lùng u ám, nói với Đường Hạo Tuấn.

Cậu đúng là thích chú Đường, nhưng việc thích này cũng không thể bằng mẹ được.

Vì sự an toàn của mẹ, cậu sẽ không cho phép chú Đường đến gần mẹ nữa.

“Hải Dương…” Nhìn con trai bảo vệ mình như vậy, Tống Vy cảm thấy rất cảm động.

Đầu bên kia điện thoại, Đường Hạo Tuấn bị tin tức Tống Hải Dương vừa nói làm khiếp sợ một lúc mới lấy lại tinh thần, môi mỏng giật giật, cổ họng hơi nghẹn: “Chú không biết chuyện xảy ra hôm nay, chú lập tức đến ngay!”
“Chú không cần đến, chúng cháu không muốn gặp chú.

” Tống Hải Dương lập tức ngăn cản: “Chú đến, lỡ như bị những người theo dõi mẹ nhìn thấy, mẹ lại phải gặp tai bay vạ gió.



Nghe vậy, bàn tay cầm lấy chìa khóa xe của Đường Hạo Tuấn siết chặt, cuối cùng thì bất lực buông xuống: “Được, chú không đến, nhưng cháu phải nói chú nghe, mẹ cháu không sao chứ?”
Lâm Giai Nhi!
Nghĩ đến cô ta, Tống Vy không nhịn được nghĩ đến chuyện ở bệnh viện hôm qua.

Đó thật sự là bất ngờ sao?
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Tống Hải Dương thấy Tống Vy cắn môi im lặng, không nhịn được hỏi một câu.

Tống Vỹ lấy lại tinh thần, cười khẽ: “Không có gì, con nói với bà ngoài mẹ muốn ra ngoài một chuyến.


Cô định đến bệnh viện, tự mình dò xét xem rốt cuộc có phải Lâm Giai Nhi không!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK