Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2197

Ngược lại cô muốn xem xem, rốt cuộc món quà gì, có thể có hiệu quả tốt như vậy.

Tống Vy mỉm cười, sau đó xoay người đi lên tầng, chuẩn bị đi vào phòng xem An An.

Cũng không biết cậu bé bây giờ đã dậy chưa.

Bây giờ Hải Dương và Dĩnh Nhi không ở bên cạnh. Đứa trẻ duy nhất cô có thể nhìn thấy chính là An An.

Có thể nói, trên người An An tải sự nhớ nhung của cô dành cho ba đứa trẻ.

Cô muốn gặp Hải Dương và Dĩnh Nhi, cũng chỉ có thể thông qua An An.

Tống Vy ở trong phòng chơi với An An ba tiếng, mãi tới khi có người gõ cửa phòng, lúc này mới lưu luyến bế An An đang ngủ đưa cho chị Trương, bảo chị Trương bế lên giường, còn cô thì đi ra khỏi phòng, mở cửa ra.

Người đứng ở ngoài cửa là người giúp việc của biệt thự.

Người giúp việc nhìn thấy cô, cung kính gọi một tiếng: “Bà chủ.”

Tống Vy khẽ mỉm cười gật đầu: “Có chuyện gì?”

“Ông chủ trở về rồi, xe đã tới cửa lớn bên ngoài rồi.” Người giúp việc đáp.

Nghe thấy Đường Hạo Tuấn trở về rồi, mắt của Tống Vy hơi mở to, cuối cùng trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười bất ngờ, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi qua người giúp việc nhanh chóng chạy xuống tầng.

Xuống dưới tầng, cô không nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, đoán anh có thể còn chưa tới.

Dù sao cửa lớn của biệt thự, cách biệt thự vẫn còn mấy trăm mét.

Cho nên cô muốn nhìn thấy anh ngay, chỉ có thể đi ra bên ngoài biệt thự đợi.

Hít sâu một hơi, Tống Vy nhìn về phía cửa, sau đó lần nữa cất bước, chạy về phía cửa.

Đi ra bên ngoài biệt thự, một cơn gió lạnh bên ngoài thổi tới, Tống Vy lạnh tới mức không khỏi rùng mình.

Nhưng cô không để tâm những thứ này, mà vươn cổ nhìn về phía trước, cái nhìn này, đương nhiên đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó của Đường Hạo Tuấn chạy tới.

Tống Vy nở nụ cười tuyệt đẹp, giơ tay vẫy chiếc xe.

Trong xe, Trình Hiệp nhìn thấy cô, cũng mỉm cười, sau đó vội quay đầu, nói với người đàn ông ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần: “Tổng giám đốc, bà chủ ở cửa đón anh.”

Nghe thấy lời này, Đường Hạo Tuấn bỗng mở mắt, sau đó ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, Tống Vy đứng ở trên bậc thềm ở cửa biệt thự, đang vẫy tay với bọn họ.

Thấy cảnh này, lông mày của Đường Hạo Tuấn giãn ra, đôi môi cũng cong lên.

Rõ ràng Tống Vy xuất hiện ở đây khiến tâm trạng của anh rất tốt.

Trình Hiệp đương nhiên từ trong gương chiếu hậu đã nhìn thấy sự thay đổi của Đường Hạo Tuấn, trong lòng đã tặc lưỡi hai tiếng.

Anh ta biết ngay, tổng giám đốc nhìn thấy bà chủ, chắc chắn sẽ rất vui.

Nếu đã như vậy, vậy mấy ngày này còn chiến tranh lạnh làm gì?

Hơn nữa đừng tưởng rằng anh ta không biết, tổng giám đốc sớm đã muốn làm hòa với bà chủ rồi, nhưng lại không chịu chủ động mở miệng nói rõ nguyên do với bà chủ, cứ muốn để bà chủ tự mình hiểu.

Nhưng tổng giám đốc cũng không nghĩ xem, nếu bà chủ có thể nghĩ thông thì sớm đã nghĩ thông rồi?

Bà chủ một lòng muốn ở lại đây, cùng tiến cùng lùi với tổng giám đốc, vậy thì đương nhiên sẽ không muốn đi.

Nhưng tổng giám đốc lại cứ cho rằng bà chủ có thể nghĩ thông, kết quả thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK