Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1665

Ngay cả khi có việc, không thể về đúng giờ cũng sẽ nhắn tin báo trước cho cô.

Nhưng bây giờ đã muộn như vậy mà anh không hề nhắn tin, cũng không thấy về nhà, điều này khiến cô thực sự lo lắng.

Nghe được giọng của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn lúc này mới nhớ ra mình chưa nhắn tin cho cô, đáp: “Xin lỗi, anh quên mất, anh đang ở lò hỏa táng với Mạnh Ngọc, nhất thời không để ý trời tối.”

“Ở lò hỏa táng với bác sĩ Mạnh?” Tống Vy bị lời nói của anh làm cho hết hồn, lập tức từ trên ghế sô pha trong phòng khách đứng lên: “Anh đừng nói là bác sĩ Mạnh chết rồi nhé?”

Trước đây Mạnh Ngọc còn làm ầm ĩ muốn đi theo Lâm Giai Nhi, cho nên bây giờ Mạnh Ngọc chết cũng không phải là không thể.

Giọng nói của Tống Vy không hề nhỏ, Mạnh Ngọc đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn tự nhiên nghe được rõ ràng, khóe miệng hơi giật giật.

“Hạo Tuấn, vợ chồng hai người thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đi chết hả?” Mạnh Ngọc bất lực nói.

Đường Hạo Tuấn thở ra một tiếng: “Chuyện trước kia cậu làm, chẳng phải sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác vậy sao?”

“Ờ…” Khóe miệng Mạnh Ngọc lại giật giật, cuối cùng cúi đầu xuống, xấu hổ cười cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng vuốt v3 chiếc hộp đựng tro cốt trong tay.

Đường Hạo Tuấn cũng không nhìn anh ta nữa, đem sự chú ý đặt vào điện thoại: “Mạnh Ngọc không chết, cậu ta cũng không sao hết.”

“Không chết?” Tống Vy ngẩn người ra, sau đó hỏi: “Vậy hai người đi lò hỏa táng làm gì?”

“Hôm nay là ngày hỏa táng Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy bừng tỉnh: “Thì ra vậy, cũng đúng, đã nhiều ngày trôi qua, nên đi hỏa táng, hôm nay hỏa táng rồi sao?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn hộp tro cốt trong tay Mạnh Ngọc.

Tống Vy gật đầu: “Vậy khi nào anh về?”

Cô không hỏi về việc Lâm Giai Nhi được an táng ở đâu.

Đối với cô mà nói, chuyện này không quan trọng bằng việc khi nào Đường Hạo Tuấn về nhà.

Huống chi, cô cũng không muốn biết Lâm Giai Nhi được chôn cất khi nào và ở đâu, dù sao thì đó cũng là kẻ thù, ai lại quan tâm đến chuyện hậu sự của kẻ thù bao giờ, quan tâm để làm cho bản thân ấm ức hơn sao?

“Giờ anh về luôn.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, nói.

Tống Vy cười: “Vậy được, nhanh chút nhé, em và bọn nhỏ ở nhà đợi anh về ăn cơm.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng gật đầu.

Sau khi cúp máy, Đường Hạo Tuấn thả điện thoại vào túi áo vest, nghiêng đầu nhìn Mạnh Ngọc: “Cậu định lúc nào thì an táng cô ta?”

“Ba ngày sau đi.” Mạnh Ngọc suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Ba ngày này, tôi muốn tìm một chỗ tốt cho Giai Nhi.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Tùy cậu, tang lễ thì sao? Có tổ chức không? Tôi nói trước cho cậu biết, sẽ không có người đến tham dự tang lễ của Lâm Giai Nhi đâu. Đối với người trong giới mà nói, mười năm trước nhà họ Lâm đã phá sản rồi, một đám tang của thiên kim nhà họ Lâm sớm đã sụp đổ mười năm, sẽ không có người chiếu cố đến. Thứ hai, có không ít người trong giới đã biết chuyện mà Lâm Giai Nhi đã làm nên càng sẽ không tham dự tang lễ, vì vậy tôi hi vọng cậu sẽ không tổ chức, tránh đến lúc đó lại để người khác cười nhạo, quan trọng nhất là người khác sẽ cười nhạo cha mẹ cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK