Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1157

“Có chuyện gì sao?” Tống Vy đè nén nỗi chua xót nơi đáy mắt, cố hết sức để giọng mình nghe có vẻ lạnh nhạt.

Tống Huy Khanh nhắm mắt: “Ba muốn nói lời xin lỗi với con và Tiểu Kim.”

“Xin lỗi?” Tống Vy nheo mắt.

Tống Huy Khanh thở dài: “Đúng vậy. Ba xin lỗi, ba không phải là người cha tốt. Ba có lỗi hai chị em con, càng có lỗi với mẹ con.”

“Cho nên tối nay ông gọi điện tới chính là muốn nói ông đã biết lỗi lầm trước đây của mình, muốn xin lỗi chúng tôi ư? Đáng tiếc, mẹ tôi đã chết rồi, bà ấy chẳng nghe được lời xin lỗi của ông đâu!” Tống Vy mỉa mai nói.

Tống Huy Khanh im lặng vài giây: “Không, ba không chỉ muốn xin lỗi, ba còn muốn nói cho con nghe một chuyện.”

“Là chuyện gì?” Tống Vy cau mày.

Tống Huy Khanh nhìn y tá, ra hiệu cô ta ra ngoài.

Đợi sau khi cô y tá ra ngoài, ông ta mới nói với giọng nghiêm túc: “Là sự thật liên quan cái chết của mẹ con.”

Tống Vy nghe tới đây, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, lập tức đứng lên khỏi mép giường: “Ông nói cái gì?”

Sự thật liên quan cái chết của mẹ?

Quả nhiên, điều cô suy đoán là đúng. Cái chết của mẹ chắc chắn không phải sự cố, trong đây nhất định là có vấn đề.

“Ông nói nhanh đi, mẹ tôi có phải bị mấy người hại chết không?” Hai tay của Tống Vy siết chặt điện thoại, sốt sắng hét to vào điện thoại.

Đường Hạo Tuấn tắm rửa xong, vừa mặc áo choàng tắm bước ra khỏi nhà tắm đã nhìn thấy cảnh cô đang rất xúc động.

“Em sao vậy?” Anh chau mày hỏi.

Hốc mắt của Tống Vy đỏ hoe nhìn anh: “Hạo Tuấn, mẹ em thật sự không phải tự trượt chân té xuống lầu.”

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn lên điện thoại của cô: “Là Tống Huy Khanh gọi tới hả?”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu.

“Em mở loa ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn để khăn sang một bên rồi đi tới.

Tống Vy nghe lời bật loa ngoài, giọng của Tống Huy Khanh vang khắp cả gian phòng: “Phải, mẹ con bị ba và Tô Thu hại, nhưng ba không phải hung thủ thật sự, cùng lắm thì ba chỉ là đồng phạm thôi.”

“Quả nhiên, hai người…” Cả người của Tống Vy run rẩy.

Đường Hạo Tuấn lo cảm xúc của cô quá khích, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, anh vội siết chặt tay cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh trước. Sau đó anh lạnh lùng lên tiếng: “Cho nên ý của ông là, Tô Thu là hung thủ có phải không?”

Tống Huy Khanh nghe người ở đầu dây bên kia là Đường Hạo Tuấn, cũng không thấy ngạc nhiên, ‘ừ’ một tiếng thừa nhận: “Là bà ta. Vào hôm Lưu Mộng qua đời, bà ấy tới nhà họ Tống gây chuyện với chú, sau khi chú và bà ấy bàn bạc trong phòng sách xong, bà ấy ra ngoài. Sau đó thì bắt gặp Tô Thu, chú không biết bà ấy và Tô Thu đã nói gì với nhau. Lúc chú ra khỏi phòng sách thì thấy cảnh gương mặt của Tô Thu kinh hoàng ngồi dưới đất, còn Lưu Mộng thì té xuống lầu.”

“Ông có thấy Tô Thu đẩy mẹ tôi xuống lầu không?” Tống Vy cắn răng hỏi.

Tống Huy Khanh thở dài: “Ba không thấy. Ba nghe tiếng động thì ra ngoài, chỉ nghe tiếng vang khi Lưu Mộng té xuống lầu và đập đầu dưới sàn thôi.”

“Vậy làm sao ông xác định Tô Thu là hung thủ?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK