Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2248

Cô còn chưa nói xong, đã bị Đường Hạo Tuấn cắt đứt: “Là hâm nóng tình cảm của chúng ta mà, em không cảm thấy, loại chuyện này có thể thể hiện tình cảm vợ chồng nhất sao? Hửm?”

Anh ghé sát vào cô, thì thầm bên tai cô.

Tống Vy vốn đã đỏ mặt, lúc này lại càng đỏ hơn, tức giận trực tiếp đẩy anh ra: “Cái gì chứ, dù sao…. Không được, em tìm cậu ấy tính sổ, để cho cậu cất thứ này đi.”

Nói xong, cô lập tức muốn đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn giữ chặt cổ tay của cô: “Được rồi, tìm cô ấy làm gì, cô ấy cũng là vì tốt cho chúng ta.”

“Vì tốt của chúng ta?” Tống Vy quay đầu, không thể tin nhìn người đàn ông này: “Đường Hạo Tuấn, bình thường anh không phải ghét Châu Ánh nhất sao? Bởi vì cái miệng của Châu Ánh kia không hề tích cực, hiện tại anh ngược lại, lại có thể bênh cậu ấy.”

Đường Hạo Tuấn ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy tặng quà anh rất thích, cho nên giúp cô ấy một chút cũng không sao.”

Ánh mắt Tống Vy trừng lớn hơn: “Thích?”

Đường Hạo Tuấn quay đầu đi chỗ khác không nhìn cô, chột dạ.

Lần đầu tiên anh có thể trực tiếp nói mình thích, nhưng khi cô chất vấn, thì không thể nói.

Nếu không, cô nhất định sẽ tức giận.

Thấy người đàn ông này làm bộ không nghe thấy, Tống Vy nở nụ cười: “Đường Hạo Tuấn, anh thật quá đáng, thứ này tốt chỗ nào, không ngờ có thể khiến anh nói thích?”

Ngón tay cô càng run rẩy chỉ vào cái hộp trong tay anh: “Không được, mau vứt thứ này đi, rất mất mặt.”

Thứ này, cái gì cũng không che được, thật không biết, những người đó là như thế nào nghĩ ra, còn lấy ra bán.

“Không được, không thể vứt đi.” Đường Hạo Tuấn đem cái hộp giấu vào trong ngực, kiên quyết tỏ vẻ không ném đi.

Tống Vy mở to hai mắt nhìn: “Không vứt? Không vứt thì anh giữ lại làm gì? Chẳng lẽ, anh thật sự muốn em mặc sao?”

Đường Hạo Tuấn nghe nói như thế, ánh mắt u ám trước sau như một, trong nháy mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, ý tứ trong mắt, hết sức rõ ràng.

Dự định của anh đúng là như vậy.

Khóe miệng Tống Vy giật giật, một giây sau, giống như bị kinh hãi, lui về phía sau vài bước, vội vàng lắc đầu: “Đường Hạo Tuấn, em nói cho anh biết, anh đừng nghĩ đến, em tuyệt đối sẽ không mặc, kiên quyết sẽ không mặc!”

Hai tay cô đan vào nhau đặt trước người, vẻ kháng cự trên mặt không hề che giấu.

Nhưng Đường Hạo Tuấn sao có thể là loại người dễ dàng buông tha như vậy.

Anh tiến lên hai bước, một lần nữa kéo gần khoảng cách với Tống Vy: “Bà xã, mặc đi, anh chưa từng thấy em mặc loại quần áo này, nhất định rất hợp.”

Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn ngập hy vọng.

Tống Vy đỏ mặt: “Loại quần áo này không phải người bình thường mặc, em điên mới mặc cái này, cho nên anh không nhìn thấy thì rất chi bình thường sao? Còn có loại đồ này, che cũng không che được, hợp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng hợp.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cái hộp, trái lương tâm nói:”Trần Châu Ánh vẫn là rất có mắt, mua cũng là rơ màu đen anh thích nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK