Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn chồng.” Tống Vy cảm động nhìn anh.

Anh vuốt tóc của cô: “Em là vợ của anh, chỉ cần không phải là em rời xa anh, em muốn làm gì, anh đều có thể cho em toại nguyện, cho dù người bạn em để tâm, anh cũng có thể gắng hết sức giúp đỡ.”

Bởi vì yêu cô, cho nên anh bằng lòng cho cô được toại nguyện mọi thứ.

“Anh thật tốt.” Nghe thấy những lời này của anh, Tống Vy ôm lấy anh, đầu vùi vào trong ngực của anh.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô: “Anh đều luôn rất tốt không phải sao?”

Tống Vy khẽ mỉm cười: “Phải, chồng của em là tốt nhất trên đời này luôn.”

Cô ôm chặt anh hơn.

Anh cảm nhận được lực của cô, đồng thời cũng siết cánh tay, ôm cô chặt hơn: “Em cũng là tốt nhất trên thế gian này.”

“Hừm…” Ở góc rẽ cầu thang cách đó không xa, Trần Châu Ánh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô ấy rùng hết mình, xoa xoa cánh tay, sau đó cúi đầu nhìn cậu nhóc cũng nhìn trộm với như mình, đè thấp giọng nói: “Hải Dương, ba mẹ cháu thật ngấy.”

Tống Hải Dương gật đầu tán đồng: “Phải, ba mẹ quả thật rất ngấy, chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau, giống như cặp song sinh không tách ra được, có điều cháu thích ba mẹ như này.”

Bởi vì ba mẹ yêu nhau, bọn họ làm con mới có cảm giác an toàn.

“Cháu thật là một đứa con hiếu thảo.” Trần Châu Ánh xoa đầu của cậu bé.

Cậu bé thở dài: “Dì Trần, dì cũng biết chuyện của mẹ nuôi và ba nuôi của cháu mà mẹ nói sao?”

“Biết.” Trần Châu Ánh gật đầu.

Trên gương mặt non nớt của Tống Hải Dương mang vẻ ưu sầu: “Thật không biết ba mẹ nuôi tại sao cứ phải dày vò nhau như vậy.”

Trần Châu Ánh nhún vai: “Được rồi nhóc con, đây là chuyện giữa người lớn bọn họ, một tiểu quỷ như cháu quan tâm nhiều làm gì, cháu nên vui vẻ là được.”

Tống Hải Dương bĩu môi: “Bởi vì cháu rất thích ba mẹ nuôi, không muốn giữa bọn họ biến thành như vậy.”

“Vậy cũng hết cách, bọn họ đã như vậy rồi, được rồi, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nghe trộm nữa, lát nữa ba mẹ cháu phát hiện chúng ta, chúng ta không dễ giải thích.” Trần Châu Ánh nói, bế cậu bé lên, xoay người đi lên tầng.

Có điều hai người động tĩnh có che giấu nữa, cũng vẫn bị Đường Hạo Tuấn phát hiện.

Dư quang của Đường Hạo Tuấn nhìn sang phía cầu thang tầng hai, đôi môi không vui mà mím lại.

Tống Vy nhìn thấy rồi, nâng mặt của anh hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, có con mèo con ở đó.” Môi của Đường Hạo Tuấn nhếch lên.

“Mèo con sao?” Tống Vy chợt sững người, sau đó nhìn trái nhìn phải: “Không có, đâu có con mèo con gì đâu.”

Đây là biệt thự độc lập, cô ở đây đã được một thời gian rồi, đừng nói mèo, một con chim cũng không thấy.

“Không có sao? Có thể là anh nhìn nhầm rồi, được rồi, đói chưa?” Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ vai của Tống Vy, chuyển chủ đề.

Tống Vy cúi đầu nhìn bụng của mình: “Thật sự có hơi đói rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK