Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1263

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng thế, em nhận được mấy thứ kia trong ba ngày liên tiếp, cô ta nghĩ đã dọa được em rồi dừng tay một thời gian, đến lúc em tưởng rằng cô ta sẽ không gửi nữa, bắt đầu thả lỏng thì sẽ gửi thêm một cái nữa tới, em nói xem, lúc đó bản thân sẽ phản ứng thế nào? ”

Tống Vy nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy chắc chắn là em còn khiếp sợ hơn, bởi vì em sẽ cảm thấy mình bị đeo bám.”

“Chính xác, vậy nên cô ta cũng có thể có mục đích này.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đáp.

Tống Vy thở dài: “Thủ đoạn này đúng là quá hèn mọn.”

“Đối với một số người, chỉ cần bọn họ có thể đạt được mục tiêu, hèn mọn có là gì.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

“Anh nói cũng phải.” Tống Vy cười cười, sau đó vén chăn, nằm lên giường.

Hai đứa nhỏ ở giường bên cạnh đã đi ngủ, ngủ say lắm rồi.

Tống Vy nhìn sang, ánh mắt có phần dịu dàng: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, phiền quá, hôm nay hai đứa nhỏ còn hỏi em là rốt cuộc thì chừng nào anh mới đến kìa?”

“Chuyến bay chiều mai, khoảng tối sẽ đến nơi, nhưng không cần đến đón anh. Lỡ Lâm Giai Nhi đến sân bay, gặp phải vệ sĩ chặn cái hộp của cô ta lại, rất có thể trong lúc tức giận, cô ta sẽ mở hộp ngay trước mặt mọi người, rồi làm loạn cả sân bay thì phiền phức lắm. ” Đường Hạo Tuấn cau mày nghiêm túc nói.

Tống Vy gật đầu: “Được, vậy em với hai đứa nhỏ chờ anh ở hội quán, rồi trở về biệt thự.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.

Sau đó, cả hai nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.

Ngày hôm sau, cả buổi sáng, Tống Vy không hề nhận được tin Lâm Giai Nhi xuất hiện, càng không nhận được chiếc hộp nào.

Có vẻ như đúng như lời Đường Hạo Tuấn nói tối hôm qua, Lâm Giai Nhi muốn ‘nghỉ’ vài ngày, đến khi mình không còn e sợ nữa, rồi mới quay lại làm cô sợ hãi thêm lần nữa.

Nghĩ vậy, Tống Vy cười nhạo một tiếng.

Lâm Giai Nhi đúng là càng lúc càng thụt lùi rồi, trước đây thủ đoạn của cô ta hung ác như thế nào chứ, lần nào cũng đều muốn lấy mạng cô.

Còn bây giờ lại là kiểu đe dọa này.

“Vy Vy, sếp Đường sắp đến rồi nhỉ?” Hạ Bảo Châu chợt lên tiếng hỏi.

Tống Vy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc vậy, mười phút trước anh ấy gọi cho tớ, nói rằng đã ra khỏi sân bay. Sân bay cách đây không xa lắm, ngồi xe mười phút là tới.”

“Vậy chúng ta ra cổng hội quán đón đi, sếp Đường không cho cậu ra sân bay thì cậu đón ở cổng, được không.” Hạ Bảo Châu đề nghị.

Hai đứa nhỏ nghe vậy liền tán thành: “Phải đó mẹ, mình ra cổng đi, nếu vậy mình có thể được gặp ba ngay lập tức rồi.”

Nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa nhỏ, Tống Vy cũng không muốn làm chúng thất vọng, cô mỉm cười, xoa đầu chúng: “Vậy thì đi nào.”

“Yeah!” Hai đứa nhỏ mừng rỡ vỗ tay, sau đó dắt tay nhau bước nhanh về phía cổng.

Vệ sĩ riêng của hai đứa trẻ tất nhiên cũng theo sát phía sau, nên Tống Vy cũng không cảm thấy lo lắng cho chúng, cũng mỉm cười rồi cất bước theo.

Vừa bước đến cổng, cô đã nghe tiếng reo mừng vui của hai đứa nhỏ: “Ba, là ba kìa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK