Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2004

Hơn thế nữa, Giang Hạ nói anh sẽ báo cảnh sát bắt ba cô, về việc này, anh chưa từng nghĩ tới, thậm chí ngay cả việc bắt cô bỏ đứa con để đối lấy mạng ba cô, ngay từ đầu anh cũng chưa hề nghĩ đến.

Dù cho khi nãy có nói thế thì cũng không phải ý nghĩ thực lòng.

Chỉ là anh quá tức giận bởi việc cô vì cứu ba mình mà đồng ý làm mọi thứ mà thôi, thế nên đưa ra lời đề nghị đó, thay vì nói lời đề nghị ấy là nghiêm túc thì thực chất, anh cố ý nói thế chỉ để trút ra hết những bực tức trong lòng mình.

Ba Giang vốn đang tức giận vô cùng, nhìn thấy Kiều Phàm lặng lẽ cúi đầu, không biết anh đang nghĩ gì, vẫn cứ im lặng không nói khiến ông cảm thấy bản thân giống như một đấm đấm vào vải bông, bất giác cảm thấy có chút xấu hổ.

Cũng giống như một quả bom sắp phát nổ, đột nhiên lại bị dội một thau nước lạnh vào và không thể nổ được nữa.

Điều này khiến ba Giang bực tức trong lòng, thể hiện ra cũng không được, không thể hiện ra cũng không xong, quả thực rất khó chịu.

Giang Hạ khi ấy đang tìm hộp sơ cứu theo như lời của Kiều Phàm, đúng là đã tìm thấy một bao thuốc nhỏ trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Cô nhìn bao thuốc ấy, vui mừng ngước lên nhìn người đàn ông trên giường bệnh: “Anh nói đúng, đúng là có thật.”

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng rực của Giang Hạ, Kiều Phàm thoáng giật mình, anh có chút sững sờ.

Cô ấy…… cười lên, trông đẹp vậy sao?

Giây phút ấy, đột nhiên Kiều Phàm nhận ra, hình như bản thân đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như thế của Giang Hạ.

Mặc dù trước đây anh từng nhìn thấy cô cười với anh, nhưng nụ cười ấy chất chứa quá nhiều cảm xúc, cay đắng, hy vọng, mong chờ, thất vọng, tuyệt vọng,…

Không phải như lúc này, chỉ là một niềm vui thuần khiết.

Là bởi vì không nhớ anh nữa, không yêu anh nữa, cho nên cô mới có thể từ bỏ hết những cảm xúc ngày xưa, cười với anh một cách đầy thuần khiết như vậy không?

Thế nhưng sự thuần khiết đẹp đẽ ấy lại không phải thứ mà anh muốn.

Anh nhìn cô chằm chằm, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó trên gương mặt cô, tìm lại những cảm xúc của ngày xưa.

Thế nhưng nhìn một hồi lâu cũng không tìm thấy thứ anh muốn tìm, lúc này, Kiều Phàm cảm thấy lồng ngực mình căng tức, sắc mắt dần trở nên khó coi.

Cô mới chính là sói, tự thôi miên bản thân, quên hết tất cả về anh.

Quên đến nỗi một chút cảm xúc đối với anh cũng không còn.

Ánh mắt của Kiều Phàm luôn hướng về Giang Hạ.

Giang Hạ có chút không thoải mái khi bị anh nhìn, bất giác rụt cổ lại, sợ hãi hỏi: “Cái đó…… anh nhìn tôi như vậy, tôi…… trên mặt tôi dính gì à?”

Nghe thấy con gái nói thế, ba Giang tiến lên trước một bước, để con gái đứng sau lưng mình: “Cậu nhìn con gái tôi làm gì? Khôn hồn không tôi móc mắt cậu ra đấy!”

Kiều Phàm nhướng mày, bình thản nhìn thẳng ba Giang, sau đó bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Hành động dứt khoát như thế khiến ba Giang một lần nữa có cảm giác như bản thân đang đấm vào không khí, tức giận đến run người: “Cậu……”

Tên tiểu tử này, đúng là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK