Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1590

“Hạo Tuấn, đây…” Mạnh Ngọc run rẩy đưa tay ra, chỉ vào Lâm Giai Nhi ở trên giường: “Chân của Giai Nhi, tại sao lại như này?”

Tống Vy nhướn mày, nhìn sang Đường Hạo Tuấn.

Loại vấn đề này, vẫn là giao cho anh xử lý đi.

Cô coi như người ẩn hình lặng lẽ là được.

Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn sang Mạnh Ngọc, giọng điệu rất thong dong mà đáp: “Bị tôi cho người đánh gãy.”

“Cái gì?” Mạnh Ngọc cất cao giọng: “Tại sao? Hạo Tuấn cậu tại sao lại muốn như vậy?”

Gương mặt baby đáng yêu của anh ta đỏ bừng lên, rõ ràng rất tức giận.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói: “Tại sao ư? Điều này nên trách cậu không phải sao?’

“Trách… trách tôi sao?” Cổ họng của Mạnh Ngọc nghẹn ứ, rõ ràng có chút không hiểu ý trong câu này của anh.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Đương nhiên, lần trước cậu thả cô ta đi, dẫn tới việc cô ta đã chạy trốn sau khi tổn thương hai đứa con của tôi, cho nên lần này, tôi dứt khoát cho người đánh gãy chân của cô ta, để cô ta không chạy được nữa, cho dù có người cứu cô ta, cô ta cũng sẽ làm liên lụy.”

“Cái… cái gì!?” Nghe thấy lời này, cả người Mạnh Ngọc chịu phải kí ch thích mãnh liệt, vô thức loạng choạng lùi lại một bước.

Vậy mà là anh ta.

Là do lần trước anh ta thả Giai Nhi, cho nên lần này, Hạo Tuấn mới đánh gãy chân của Giai Nhi.

Vậy nên chân của Giai Nhi biến thành như này, là anh ta hại.

Mạnh Ngọc cúi đầu nhìn tay của mình, không biết tại sao, rõ ràng lòng bàn tay sạch sẽ, nhưng anh ta lại nhìn thấy một vũng máu trong lòng bàn tay.

Anh ta bỗng có chút không hiểu, anh ta rốt cuộc là bác sĩ, hay là ác quỷ.

Là bác sĩ, anh lương thiện, anh cứu chữa cho người khác, nhưng hành vi thả Lâm Giai Nhi đi của anh ta, cũng gián tiếp hại hai đứa trẻ, bây giờ cũng hại chính Giai Nhi.

Vậy nên anh ta thật sự là bác sĩ sao?

Anh ta thật sự đang cứu chữa người khác sao?

Anh ta sao cảm thấy mình luôn tổn thương người khác?

Bàn tay của Mạnh Ngọc cực kỳ run rẩy, cả người rơi vào trong sự nghi hoặc của chính mình.

Tống Vy nhìn ra, đẩy nhẹ người đàn ông ở bên cạnh: “Hạo Tuấn, bác sĩ Mạnh có chút không đúng lắm, anh ta ở mặt tâm lý, hình như xảy ra chút vấn đề.”

Chủ yếu là biểu hiện trong lòng Mạnh Ngọc xảy ra vấn đề quá rõ ràng, rõ ràng đến mức người không hiểu tâm lý học như cô cũng nhìn ra.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên cũng nhìn ra, mắt nheo lại: “Trình Hiệp.”

“Có!” Trình Hiệp ở bên ngoài đáp một tiếng, đi vào.

“Gọi Lâm Giai Nhi dậy.” Đường Hạo Tuấn phân phó.

Nghe thấy lời này, Mạnh Ngọc lập tức hoàn hồn: “Để tôi, để tôi.”

Mọi người nhìn sang anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK