Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng: “Là tôi.”
“Anh sao lại tới đây?” Tống Vy cắn môi hỏi.
Đường Hạo Tuấn vừa muốn trả lời, trên máy bay lại vang lên một tiếng điện lưu, mãnh liệt hơn vừa rồi.
Màng nhĩ của Tống Vy bị nhói đau, không khỏi đưa tay bịt tai lại.
Nhưng như này cũng chỉ có thể tạm thời làm dịu bớt, vẫn có thể nghe thấy.
Đường Hạo Tuấn thấy vẻ đau khổ hiện trên mặt cô, môi mỏng mím chặt, nhịn cảm giác đau nhói của màng nhĩ mình, cởi áo khoác trùm trên đầu cô, sau đó cách lớp áo và tay của cô, cùng giúp cô bịt tai lại.
Như thế, tiếng điện lưu mà Tống Vy nghe thấy gần như bé tới mức không có, sự khó chịu trên mặt cô cũng dần biến mất.
Cô ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, thấy anh lúc này rõ ràng cũng bị tiếng điện lưu làm cho không thoải mái, nhưng vẫn bảo vệ cô, trong lòng rung động không thôi, chóp mũi cũng có hơi cay.
“Đường tổng…” Tống Vy khẽ gọi Đường Hạo Tuấn, giọng nói có hơi nghèn nghẹn.
Tai Đường Hạo Tuấn đã ù, căn bản không nghe thấy, nhưng vẫn từ khẩu hình miệng của cô, biết được cô đang nói cái gì.
“Còn khó chịu không?” Đường Hạo Tuấn sợ cô cũng không nghe được, nhíu chặt mày lớn tiếng hỏi.
Tống Vy lắc đầu, cũng lớn tiếng đáp lại: “Không khó chịu nữa!”
Đường Hạo Tuấn lúc này đã nghe thấy, khẽ gật đầu.
Rất nhanh, tiếng điện lưu biến mất, chỉ có máy bay còn đang rung lắc.
Đường Hạo Tuấn lấy tay ra, Tống Vy cũng bỏ tay từ trên tai xuống, đưa áo khoác cho anh: “Đường tổng, cảm ơn.”
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng, nhận lấy chiếc áo rồi mặc vào.
Tống Vy thấy anh không có thắt dây an toàn, đồng tử co rút, mau chóng xoay người cầm lấy dây an toàn, muốn thắt cho anh.
Chỉ là do sự rung lắc của máy bay, cô mấy lần cũng không cài được chốt của dây an toàn, không khỏi trở nên khẩn trương.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu thấy người phụ nữ vùi đầu ở trong ngực mình, ánh mắt tối tăm, sau đó đưa tay cầm lấy chốt cài của dây an toàn từ tay cô, giọng nói khàn khàn: “Để tự tôi làm, em ngồi vững là được!”
“Được.” Tống Vy không có nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Đường Hạo Tuấn thở ra, đã cài xong dây an toàn.
Tống Vy lo lắng nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ: “Đường tổng, anh nói xem máy bay liệu có xảy ra chuyện không?”
Lúc này, trong đầu cô vụt qua rất nhiều hình ảnh, máy bay rơi xuống, phát nổ, loại nào cũng có.
Cô thậm chí cảm thấy, nếu máy bay thật sự xảy ra chuyện, có thể chết cùng anh, hình như cũng không tồi.
“Đừng nói linh tinh, là luồng khí lưu mà thôi, qua là hết.” Đường Hạo Tuấn cầm một chiếc bịt mắt đưa cho cô.
Tống Vy nghi hoặc nhận lấy: “Anh đây là…” “Nếu sợ thì che mắt lại, không nhìn thấy gì cả thì sẽ không sợ.” Bộ dạng nghiêm túc của anh đã chọc cười Tống Vy, cũng xua tan không ít cảm giác sợ hãi trong lòng cô.
Cô thật ra rất muốn nói, có anh ở đây thì cô không sợ.
Nhưng cô không có tư cách này.
Đột nhiên, dư quang nơi khóe mắt của Tống Vy phát hiện trên mặt của Đường Hạo Tuấn có chút không đúng, nheo mắt lại gần anh: “Đường tổng, chỗ này của anh sao lại bầm tím?” Cô chỉ vào xương gò má của mình.
Đường Hạo Tuấn sờ vào vị trí anh chỉ, đáy mắt vụt qua một tia lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt: “Không có gì, có thể là va ở đâu đó.” “Vậy sao?” Tống Vy không tin.
Có va cũng không đến xương gò má, hơn nữa vết bầm tím này của anh rõ ràng là bị đánh.
Cho nên anh đây là đánh nhau với người ta?
Nghĩ rồi, Tống Vy có hơi ngạc nhiên nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Sao vậy?”
Tống Vy há miệng, rất muốn hỏi anh đã đánh nhau với ai, nhưng nghĩ lại, vẫn là không có hỏi.
“Không có gì, chỗ tôi có trứng gà, tôi lăn cho anh, nếu không lát sẽ sưng.” Nói rồi, Tống Vy từ trong túi lấy ra một quả trứng gà.
Danh Sách Chương: