Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1712

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng thật.”

Anh sai rồi, không nên cho rằng thứ này không có ích gì.

Thay vào đó, thứ này thực sự hữu ích.

Lần đầu tiên, anh tự vả mặt mình.

“Hiệu quả là được rồi, sau này cơ bắp anh đau nhức thì em lại giác hơi cho anh, nhất định đừng từ chối như trước nữa nhé.” Tống Vy cười cười nói.

Phải, trước đây cô đã có ý định giác hơi cho anh ta.

Thế nhưng Đường Hạo Tuấn cứ mãi không làm, cho nên cô cũng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

Lúc này giác hơi cho anh cũng là thừa dịp anh ngủ mới hành động.

Tuy nhiên cũng may kết quả không tệ, hiệu quả của giác hơi được anh công nhận rồi.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”

Anh đồng ý.

Anh cũng không bài xích cái gọi là phương pháp Đông y này nữa.

Bởi vì hiệu quả là anh tự trải nghiệm.

Song có khuyết điểm, đó chính là sau khi giác hơi xong tuy rằng rất thoải mái, nhưng nơi giác hơi lại để lại một dấu hồng, phải vài ngày mới có thể biến mất.

Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn một dấu vết màu tím hồng hình tròn phía dưới bả vai mình, không khỏi thở dài.

Dấu vết này trông giống như là bị đánh vậy.

Tống Vy thấy người đàn ông nhìn chằm chằm dấu vết mà giác hơi để lại, không khỏi che môi cười nói: “Lần này chồng cũng là tổng giám đốc hòa mình với đời thường rồi.”

Không phải hòa mình với đời thường sao à? Tổng giám đốc giác hơi, thoáng cái từ trên núi tuyết không nhiễm khói bụi, giờ đây đã tới nhân gian của người phàm, làm chuyện chỉ có người bình thường mới có thể làm, không phải hòa mình với đời thường thì là gì.

“Được rồi, nước lạnh rồi, đứng dậy trước đi.” Đường Hạo Tuấn ngoảnh đầu lại, chống vào hai bên bồn tắm đứng lên.

Tống Vy ừ một tiếng, bỏ tinh dầu ra cũng đứng dậy theo.

Hai người để nước dội vào người, sau đó thay áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm.

Đợi đến khi hai người lau khô tóc, thay đồ nhà xong đi xuống lầu, dì Vương đã chuẩn bị xong cơm chiều, hai đứa nhỏ cũng được tài xế mà Đường Hạo Tuấn sắp xếp đón về.

Nhìn thấy Tống Vy, ánh mắt hai đứa nhỏ đồng loạt sáng lên, sau đó cùng nhau chạy về phía Tống Vy.

Cơ mà còn chưa chạy đến trước mặt Tống Vy, hai đứa nhỏ đã bị Đường Hạo Tuấn ngăn cản.

“Ba?” Hai đứa nhỏ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đường Hạo Tuấn, hiển nhiên không rõ, tại sao Đường Hạo Tuấn lại ngăn cản hai bé, không cho hai bé đến gần mẹ.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên hiểu được ánh mắt của hai đứa nhỏ, anh ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hai đứa, dịu dàng nói: “Hai con bây giờ sáu tuổi rồi, so với lúc trước cao hơn không ít, cho nên sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, không thể giống như trước kia cứ trực tiếp lao về phía mẹ được, mẹ cũng không thể giống như trước kia không chút nhúc nhích đón được hai đứa, nếu các con cứ lao qua đó thì mẹ sẽ ngã, hiểu không?”

“Bọn con hiểu rồi.” Hai đứa nhỏ lúc này mới bừng tỉnh gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK