Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1858

Tống Vy dở khóc dở cười: “Trẻ con.”

“Ba, mau lên đi ạ.” Tống Dĩnh Nhi vỗ vào vị trí bên cạnh mà thúc giục.

Đường Hạo Tuấn mỉm cười dịu dàng: “Ba tới đây.”

Tuy anh đến đây là chuẩn bị mang Tống Vy trở về.

Có điều hai đứa trẻ níu kéo anh, để anh ở lại ngủ cùng với chúng, anh đương nhiên không thể từ chối.

Hơn nữa, anh và Tống Vy thật sự rất ít khi ngủ cùng với hai đứa trẻ, đều là để hai đứa trẻ tự mình ngủ.

Nhưng có lúc ở bên hai đứa trẻ, thực hiện một chút tâm nguyện của hai đứa trẻ, cũng là chuyện tốt.

Như vậy, một gia đình bốn người nằm ở trên một chiếc giường.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lần lượt nằm ở hai bên giường, hai đứa trẻ nằm ở giữa bọn họ.

May mắn giường đủ lớn, nếu không thật sự chen nhau.

Có ba mẹ ngủ bên cạnh, tối hôm đó, hai đứa trẻ đều rất vui, ở trên người lăn qua lăn lại rất lâu cũng không ngủ được.

Có điều may mắn tới cuối cùng hai đứa trẻ đùa mệt rồi, lúc này mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn vẫn chưa ngủ, sau khi nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự bất lực và giải thoát.

Hai đứa trẻ này rất nghịch, lúc thì kêu bọn họ kể chuyện, một lúc thì kêu bọn họ hát, một lúc lại kêu bọn họ chơi trò chơi với chúng.

Tóm lại, ngủ cùng với hai đứa trẻ, thật sự là quá mệt.

Tống Vy không nhịn được mà ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng ập tới.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy rồi, dịu dàng nói: “Ngủ đi, anh tắt đèn.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu: “Anh cũng ngủ đi, bị hai đứa trẻ dạy vò lâu như vậy, mệt rồi nhỉ?”

Tống Vy khẽ mỉm cười: “Có một chút, trẻ con quá hoạt náo rồi.”

Tống Vy cũng mỉm cười theo: “Phải.”

“Ngủ ngon!” Đường Hạo Tuấn nâng tay lên, để tay ở công tắc đèn.

“Ngủ ngon.” Tống Vy đáp một câu.

Ở trong tiếng chúc ngủ ngon của cô, ánh đèn cũng theo đó tắt đi, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Sáng ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ về nước.

Ba ba con có thể ở đây bên Tống Vy hai ngày đã là cực hạn rồi.

Dù sao Tống Hải Dương còn phải tới trường tinh anh đi học, Đường Hạo Tuấn cũng không thể thời gian dài bỏ lại tập đoàn Đường Thị không quản được.

Cho nên ở lại hai ngày đã rất không dễ rồi.

Trong sân bay, Tống Vy ôm hai đứa trẻ, lưu luyến tạm biệt.

Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cạnh cô: “Cố gắng chăm sóc bản thân, qua một khoảng thời gian nữa, anh lại mang con tới thăm em.”

Tống Vy xoa đầu của hai đứa trẻ rồi đứng dậy, xoay người nhìn sang anh, gật đầu với anh: “Được, anh cũng vậy, cố gắng chăm sóc bạn thân, tập đoàn đang bận, cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân mệt rồi bệnh.”

“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn cong môi trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK