Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1824

Trong khi đó, tại bàn giám khảo, vệ sĩ bắt được chai nước cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là cậu ta tới kịp thời, nếu không mợ chủ đã bị đập trúng rồi.

Tống Vy cũng thở phào, vỗ ngực.

Trần Châu Ánh và những người có mặt cũng thở phào.

“Cảm ơn cậu, Đại Vệ.” Tống Vy nhìn vệ sĩ cười, cảm ơn.

Trần Châu Ánh cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Đại Vệ, may là cậu tới kịp, nếu không Vy Vy đã gặp phiền phức rồi.”

Đại Vệ đặt chai nước xuống, gãi đầu cười: “Không có gì, bảo vệ mợ chủ là trách nhiệm của tôi, à đúng rồi, mợ chủ, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Tống Vy lắc đầu cười, đáp: “Chỉ hơi hoảng sợ thôi.”

“Vậy tốt rồi.” Đại Vệ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ sợ mợ chủ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tổng giám đốc trách tội xuống, họ cũng không gánh nổi.

“Đại Vệ, có phải các cậu đã quên mất một việc rồi không?” Lúc này, Trần Châu Ánh đột nhiên híp mắt lại, mặt lạnh như băng, nói: “Có người tấn công mợ chủ, còn ăn cắp tác phẩm của mợ chủ, các cậu còn không mau bắt người kia lại?”

Lời này đã cảnh tỉnh nhóm vệ sĩ.

Đúng vậy, có người tấn công mợ chủ, sao họ có thể bỏ qua cho đối phương được.

Chỉ vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, trong lúc nhất thời họ đã quên phản ứng.

Bây giờ phản ứng lại, tất nhiên sẽ không qua qua cho người phụ nữ kia.

Đại Vệ và một vệ sĩ khác đi về phía Giang Vân Khê, sắc mặt cô ta đã xám như tro.

Giang Vân Khê nhìn thấy họ đi tới thì vô cùng sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau.

Nhưng phía sau cũng bị người của ban tổ chức chặn lại, cô ta có muốn chạy cũng không được.

Cuối cùng, Giang Vân Khê bị Đại Vệ và một vệ sĩ khác bắt được.

Đại Vệ đá vào đầu gối cô ta, khiến cô ta bịch một cái quỳ trên mặt đất.

Cũng không biết có phải Đại Vệ cố ý hay không, vị trí đối diện của Giang Vân Khê vừa hay là Tống Vy, cho nên nhìn qua giống như Giang Vân Khê đang quỳ lạy Tống Vy.

Tống Vy đứng lên, cầm chai nước: “Giang Vân Khê, cô giỏi lắm, còn dám ném tôi.”

Giang Vân Khê ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Cô ép tôi vào đường cùng, tôi không thể trả đũa sao? Tôi chỉ hận sao vận may của cô lại tốt như vậy, lúc nào cũng có người bảo vệ, nếu không lúc nãy chai nước đã đập trúng cô rồi!”

Tống Vy tung bình nước lên: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cô thẹn quá hóa giận đến mức tấn công tôi, nhưng vận may của tôi lại rất tốt, không chỉ là vận may tốt, số mạng của tôi cũng tốt, cho nên có người bảo vệ. Còn cô, không chỉ vận may không tốt mà số mạng cũng không tốt nốt, còn phẩm hành cũng không tốt, cho nên cô không có được thứ mình muốn, đời này, định trước chỉ có thể nhìn tôi có được cuộc sống mà cô mong muốn, còn cô thì không có được!”

“Cô!” Nghe vậy, sắc mặt Giang Vân Khê lập tức trở nên vặn vẹo đến cực điểm, hai mắt đỏ rực như bị trúng độc.

“Tống Vy, Tống Vy!” Giang Vân Khê gầm gừ với Tống Vy, giọng nói giống như một con dã thú bị nhốt, đầy oán hận và hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK