Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2038

Tống Vy đắp xong chăn cho An An lại hỏi: “An An, xuất viện từ khi nào?”

“5 ngày trước.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy giả bộ tức giận đánh vào ngực của anh: “5 ngày trước đã ra ngoài, anh vậy mà cứ giấu em, giấu lâu như vậy, anh thật sự giỏi giấu nha.”

“Để cho em một bất ngờ, không giấu được cũng phải giấu, còn cả hai đứa trẻ.” Anh nhìn sang hai đứa trẻ nằm bò ở hai bên giường sơ sinh, đang chơi với An An.

“Hai đứa trẻ có mấy lần suýt nữa không nhịn được mà nói ra, nhưng dưới sự nhắc đi nhắc lại của anh, vẫn nhịn được, để cho em một bất ngờ, ba ba con bọn anh giấu rất vất vả, cho nên vợ à, buổi tối em có phải nên thưởng cho anh không?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, ở bên tai cô hửm một tiếng đầy quyến rũ.

Tống Vy sao không hiểu ý của anh chứ, cô trợn mắt, không khách khí mà dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Đi, các con còn ở đây đó, anh nói cái gì thế?”

“Anh rất nhỏ tiếng, chúng không nghe được.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của cô, nhìn khuỷu tay của cô: “Huých đau không?”

Tống Vy thấy anh quan tâm mình, vừa tức vừa buồn cười: “Em đương nhiên không đau, anh thì sao? Em đánh đau anh không?”

“Không có.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.

Một người đàn ông như anh, chút đau đớn này còn không chịu được sao?

Với lại, bã xã đại nhân cũng là đánh yêu, phải chịu.

“Được rồi, buổi tối anh muốn cái gì em cũng thỏa mãn anh được không?” Tống Vy nhìn ba đứa trẻ, thấy sự chú ý của 3 đứa trẻ quả thật không ở phía cô, sau đó nhón mũi chân, nói ở bên tai anh.

Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức sáng lên, ho khẽ một tiếng, giọng nói cũng khàn đi nhiều: “Được, em nói đó.”

“Em nói.” Tống Vy gật đầu: “Nể tình anh mang An An tới, cho em một bất ngờ lớn như vậy, đây là phần thưởng em dành cho anh.”

Yết hầu của Đường Hạo Tuấn chuyển động, giọng nói càng lúc càng khàn: “Vợ à em thật tốt.”

“Được rồi, anh vẫn trả lời em trước đi, An An không phải tháng sau mới có thể xuất viện sao? Sao bây giờ đã ra ngoài rồi? Còn trước nhiều ngày như vậy?” Tống Vy nhíu mày, có chút không hiểu: “An An xuất viện sớm như vậy, là sắp xếp của phía bệnh viện hay là của anh?”

“Đương nhiên là bệnh viện.” Đường Hạo Tuấn ôm vai của cô rồi trả lời: “Yên tâm đi, chuyện liên quan tới sức khỏe của con, anh đương nhiên sẽ không làm bừa.”

Tống Vy thở phào: “Vậy thì tốt, có điều An An xuất viện sớm như vậy, thật sự tốt sao?”

Cô có hơi không yên tâm.

Dù sao bây giờ không phải là lúc An An xuất viện lúc đầu, so với thời gian xuất viện ban đầu sớm hơn gần 1 tháng.

Cho nên cô rất lo lắng An An về sau sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Đường Hạo Tuấn biết sự lo lắng trong lòng cô, ôm cô rồi khẽ đáp: “Yên tâm đi, không sao đâu, lúc đầu khi phía bệnh viện thông báo cho anh An An có thể xuất viện, anh cũng từng lo lắng những điều này, cho nên hỏi rất rõ ràng, An An sẽ không có chuyện gì chứ, việc xuất viện của thằng bé là do các bác sĩ của phía bệnh viện đồng ý.”

Nghe thấy lời của anh, Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Nghĩ những bác sĩ đó cũng không dám sắp xếp bừa, nếu không Đường Hạo Tuấn tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK