Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 477

Nhà họ Tống phá sản rồi nhưng trong tay lão già Tống Huy Khanh này vẫn còn một khoản tiền lớn, cùng với tòa biệt thự này nữa. Cho dù có ly hôn thì bà ta cũng phải lấy được tiền từ tay lão già này rồi mới ly hôn!

Rõ ràng là Tống Huy Khanh không ngờ rằng Tô Thu lại nghe được lời mình nói vừa nãy, biểu cảm trên khuôn mặt già lập tức khó xử.

Nhất là ánh mắt của mấy khách quý đang xem trò vui ở xung quanh, càng khiến ông ta cảm thấy xấu hổ hơn.

“Được rồi, bà hét cái gì, tôi nói muốn ly hôn với bà bao giờ!” Tống Huy Khanh trầm mặt, bất mãn quát lên với Tô Thu.

Tô Thu còn chưa nói gì, Tống Vy đã chuyển trong mắt, đột nhiên trở nên mất mát: “Hóa ra ba không định ly hôn với dì Thu à? Vậy có nghĩa là chuyện ba muốn con về nhà họ Tống cũng là giả sao?”

“Không phải, là thật mà…”

“Con không nghe!” Tống Vy che tai, trực tiếp ngắt lời giải thích của Tống Huy Khanh: “Nếu như ba thật lòng muốn con về nhà họ Tống thì từ đầu ba đã đồng ý ly hôn với Tô Thu ngay rồi. Ba đang lừa con!”

“Ba…” Tống Huy Khanh nghẹn họng, lập tức nói không lên lời, chỉ có thể phẫn nộ nhìn chằm chằm Tô Thu, trách bà ta tới không đúng lúc.

Tô Thu tức tới mức sắc mặt trở nên vặn vẹo: “Tống Huy Khanh, ánh mắt đó của ông là sao? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có mơ tới chuyện ly hôn!”

Trừ khi đưa tất cả tài sản cho bà ta.

Nếu không, bà ta tuyệt đối sẽ không ly hôn, sẽ bám rịt lấy ông ta!

“Ba ạ, ba thấy đó, dì Tô cũng không muốn ly hôn, thế thì thôi vậy, chúng ta vẫn nên giữ quan hệ như bây giờ đi, cứ thế nhé, con đi trước đây.” Tống Vy cười khổ một tiếng, cúi thấp đầu, sắc mặt rầu rĩ đi về phía Đường Hạo Tuấn.

cô cười vui vẻ như vậy, hàng lông mày nhướng lên: “Sao thế?”Đọc tại truyen1.one nhé cả nhà!

Tống Vy cũng không giấu anh, kể lại vở kịch ác động ban nãy của mình.

Đường Hạo Tuấn bật cười một tiếng: “Làm hay lắm.”

Lời khen ngợi đột ngột của anh khiến Tống Vy ngại ngùng lè lưỡi.

Đường Hạo Tuấn nhìn đầu lưỡi hồng hào của cô, ánh mắt anh trầm xuống, yết hầu cũng không nhịn được mà chuyển động lên xuống.

Nếu không phải bây giờ đang là tang lễ của Tống Huyền, hoàn cảnh không phù hợp thì anh nhất định sẽ đè lấy ót cô, hôn cô thật mãnh liệt.

“Còn muốn ở lại đây nữa không?” Đường Hạo Tuấn nắm tay che lên môi ho một tiếng, nói lảng sang chuyện khác.


CHƯƠNG 478

Tống Vy nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Tuy đang diễn ra tang lễ của Tống Huyền nhưng thực tế những người tới tham dự không được mấy ai là thật lòng. Họ đều tới đây để tạo mối quan hệ, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của lợi ích kinh doanh.

Hơn nữa, cô tới đây cũng không phải để tạo mối quan hệ, càng không phải tham gia tang lễ. Chỉ là muốn biết mục đích Tống Huy Khanh mời cô tới đây thôi, bây giờ biết rồi, đúng thật là không cần thiết phải ở lại thêm.

“Không, chúng ta đi thôi.” Tống Vy lắc đầu trả lời.

Đường Hạo Tuấn gật đầu, kéo lấy tay cô, rời khỏi nhà họ Tống cùng cô.

Trước khi rời đi, Tống Vy gỡ hoa trắng trên ngực xuống vứt lên khay của nhân viên bưng rượu.

Đường Hạo Tuấn cũng làm như vậy.

“Giờ đi đâu tiếp?” Tới trước xe, Đường Hạo Tuấn hỏi cô.

Tống Vy xoa huyệt thái dương: “Quay về phòng làm việc.”

“Lên xe đi.” Đường Hạo Tuấn mở cửa xe ghế phó lái cho cô.

Tống Vy mỉm cười ngồi vào bên trong.

Đường Hạo Tuấn đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Một tiếng đồng hồ sau tới văn phòng làm việc.

Tống Vy xuống xe, đứng bên đường khom lưng hôn lên má Đường Hạo Tuấn: “Đi đường cẩn thận.”

“Anh biết rồi.” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên, vừa lòng kéo cửa kính xe lên, lái xe rời đi.

Tống Vy nhìn theo xe anh mãi tới khi đi xa, tới tận khi không thể nhìn thấy nữa mới quay người đi vào tòa nhà.

Đi vào phòng làm việc, Giang Hạ lập tức đi ra đón cô: “Cậu tham gia tang lễ nhanh vậy đã về rồi à?”

“Tham gia được một nửa thì rời đi.” Tống Vy vừa đặt túi xuống vừa trả lời.

“Vì sao thế?” Giang Hạ đi theo sau cô, có chút khó hiểu.

Tống Vy nói ra ý định của Tống Huy Khanh.

Giang Hạ nghe xong liền làm động tác nôn mửa: “Thế thì mặt dày quá rồi đấy?”

“Còn không phải sao?” Tống Vy bật cười, kéo ghế ra ngồi xuống: “Được rồi, cậu có chuyện gì à?”

“Ồ, có đấy.” Giang Hạ gật đầu: “Nửa tiếng đồng hồ trước thư ký Lý gọi điện thoại tới, hỏi tớ thiết kế dự án đấu thầu như thế nào rồi. Cậu không có ở đây, tớ cũng không biết phải trả lời anh ta như thế nào.”

“Là lỗi của tớ!” Tống Vy ảo não vỗ trán: “Bản thiết kế xong từ hai hôm trước rồi, vốn đã định gửi qua đó, kết quả là xảy ra chuyện Tống Huyền nhảy lầu nên tớ quên mất.”

Nói rồi cô cúi xuống kéo ngăn kéo, lấy ra một tập thiết kế, bên trong là những bản thiết kế hàng đầu tuyệt đẹp.

Lần đầu tiên nhìn thấy, Giang Hạ bỗng chốc cảm thấy kinh ngạc, che miếng thốt lên: “Trời ơi, đẹp quá!”

Tống Vy mỉm cười: “Sửa mấy lần rồi đấy, có thể không đẹp được hay sao. Cậu trả lời thư ký Lý đi, tiện thể hẹn anh ta tới đây, đưa bản thiết kế cho anh ta.”

“Được, tớ gọi điện ngay đây.” Giang Hạ làm động tác OK rồi lấy di động ra, bắt đầu gọi điện thoại ngay trước mặt cô.

Mấy phút sau, cuộc gọi kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK