Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1387

Giang Vân Khê trợn trừng mắt.

Hóa ra anh ta thực sự là sếp tập đoàn Đường thị!

Cũng đúng, trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau như đúc vậy chứ.

Anh ta là Boss tập đoàn Đường thị, anh ta đã kết hôn, có vợ xinh đẹp như vậy và một cặp song sinh long phượng….

Tưởng tượng của Giang Vân Khê cho rằng Đường Hạo Tuấn chỉ là em trai sinh đôi của Boss tập đoàn Đường thị đã đổ vỡ tan tành, trong lòng cô ta vừa khó chịu vừa mơ hồ cảm thấy vui thầm.

Boss sao, nhất định là rất có tiền nhỉ?

Nếu cô ta ở bên cạnh Đường Minh Tuấn thì có phải những người này cũng gọi cô ta là mợ chủ như cô ta không?

Giang Vân Khê mỉm cười nhìn bóng lưng mảnh mai của Tống Vy, tim càng đập nhanh hơn, dã tâm ẩn hiện trong ánh mắt phát sáng.

Nhưng cô ta không hề biểu lộ một chút nào ra ngoài, hai tay đan vào nhau: “Nếu anh ta là Boss, thì tại sao lúc trước các cô lại phải đăng video nói rằng anh ta không hề mất tích.”

“Đây là bí mật doanh nghiệp. Cô Giang, cô đừng hỏi thì hơn.” Tống Vy còn chưa kịp trả lời thì Trình Hiệp đã lên tiếng, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo.

Giang Vân Khê cắn môi, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Những người này thật khinh người quá đáng!

Có tiền là ghê gớm lắm sao!

Tống Vy hơi nghiêng mặt, liếc nhìn Giang Vân Khê, nhìn thấy vẻ oán hận trên mặt cô ta, nở một nụ cười thâm sâu, cô cũng lười không buồn để ý, đi thẳng về phía bác sĩ.

“Bác sĩ, Hạo Tuấn sao rồi?” Tống Vy lo lắng hỏi.

Bác sĩ cất dụng cụ chẩn đoán: “Tổng giám đốc không sao, chỉ là phần đầu bị cục máu đông chèn ép nên mãi vẫn chưa tỉnh lại, tôi nghe nói trước đây tổng giám đốc đã từng điều trị ở một bệnh viện nhỏ đúng không?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Bác sĩ thở dài: “Chẳng trách, trang thiết bị y tế ở những bệnh viện nhỏ không đầy đủ, không thể làm được rất nhiều phẫu thuật, nếu như ở bệnh viện lớn thì cục máu đông trong đầu tổng giám đốc có thể dùng dụng cụ để đánh tan, nếu vậy anh ấy đã tỉnh lại từ lâu rồi chứ cũng không kéo dài mãi tới tận bây giờ.”

Nghe tin Đường Hạo Tuấn không sao, chỉ cần quay về bệnh viện lớn trong thành phố là có thể tỉnh lại Tống Vy liền thở phào nhẹ nhõm.

Trình Hiệp ở bên cạnh nhìn Giang Vân Khê trách móc: “Cô Giang, tôi rất cảm ơn cô vì cô đã cứu tổng giám đốc nhưng cô lại đưa tổng giám đốc vào một bệnh viện nhỏ, làm chậm trễ việc chữa trị của tổng giám đốc đấy cô biết không?”

Giang Vân Khê tủi thân bóp lòng bàn tay, giọng nói trở nên chói hơn: “Tôi cũng không còn cách nào khác, bệnh viện lớn quá đắt, tôi không có nhiều tiền như vậy để đưa anh ta tới đó.”

Trình Hiệp cười nhạt: “Rốt cuộc là cô không có tiền hay là cô không muốn thì tôi nghĩ trong lòng cô Giang rõ hơn ai hết, cho dù trong người cô không có tiền nhưng trên người tổng giám đốc có mà, điện thoại của tổng giám đốc không có ở đó nhưng ví tiền vẫn còn ở trên người, cho dù không có ví tiền thì đồng hồ, kẹp cà vạt, măng sét đều có giá không rẻ, cô cầm những thứ đó cho bệnh viện thì vẫn còn dư đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK