Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1773

Tống Vy nghe giọng điệu châm chọc của người đàn ông, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Đúng, đúng, đúng, em nhớ anh rồi, nhưng bây giờ em tìm anh là có chính sự.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Chính sự gì, em nói xem.”

Vẻ mặt Tống Vy trở nên nghiêm túc: “Là Giang Vân Khê.”

“Cô ta?” Đường Hạo Tuấn lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “Cô ta làm sao?”

“Cô ta đã được thả ra khỏi trại giam, bây giờ lại chạy đến chỗ em rồi.” Tống Vy nói.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn khẽ thay đổi: “Chạy tới chỗ của em? Có phải cô ta làm gì em rồi không?”

Anh còn tưởng, Giang Vân Khê lúc này đang ở trước mặt Tống Vy, liền bị vệ sĩ bên cạnh Tống Vy bắt được.

Tống Vy lắc đầu: “Không phải, cô ta không làm gì em, ý em là, cô ta cũng đến nước mà em đang ở, anh biết không? Cô ta còn là tuyển thủ trong cuộc thi thiết kế này nữa đó.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Tuyển thủ? Cô ta?”

Giọng điệu khinh thường của anh không hề có chút che giấu nào.

Chẳng trách Đường Hạo Tuấn khinh thường, thật sự là Giang Vân Khê trông không giống người biết thiết kế quần áo chút nào.

Giang Vân Khê vốn cũng không phải học thứ này, cũng chưa từng vẽ qua, cho nên người như vậy, vậy mà lại chạy đến tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, đúng là khiến người khác kinh ngạc.

Và điều quan trọng nhất, đây không phải là một cuộc thi nhỏ không thuộc dòng chính thống, mà còn là một cuộc thi tầm trung quốc tế.

Một người chưa từng học thiết kế, cũng chưa từng vẽ thiết kế, chưa từng giành được danh hiệu nào trong lĩnh vực này, làm sao mà có thể tham gia cuộc thi này chứ, điều này khiến người ta không thể không nghĩ ngợi.

“Đúng vậy, Giang Vân Khê là thí sinh.” Tống Vy gật đầu, sau đó nói thêm: “Cho nên em rất tò mò không biết cô ta làm sao mà tham gia được, sau đó Châu Ánh đã kêu em tìm anh, nhờ anh kiểm tra xem nguyên nhân là sao.”

“Không cần em nói, anh cũng sẽ điều tra.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe qua một tia lạnh lẽo mà nói.

Bản thân anh cũng đang nghi ngờ nguyên nhân vì sao Giang Vân Khê được vào nên nhất định sẽ điều tra.

Tống Vy nghe thấy lời của người đàn ông, mỉm cười yên tâm: “Được rồi, vậy anh điều tra đi, khi nào có kết quả thì báo cho em.”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Sau khi gọi xong, Tống Vy đặt điện thoại xuống, ra hiệu OK với Trần Châu Ánh: “Được rồi Châu Ánh, Hạo Tuấn sẽ cho người điều tra, tin rằng sẽ sớm có kết quả.”

“Vậy thì tốt quá.” Trần Châu Ánh cười.

Sau đó vào buổi tối, vừa ăn tối xong, kết quả điều tra của Đường Hạo Tuấn đã có.

Tống Vy đọc xong, không khỏi nhếch mép cười một tiếng: “Tớ còn tưởng cô ta thanh thuần thế nào, hóa ra cũng sa đọa.”

“Ý cậu là gì?” Trần Châu Ánh chớp chớp mắt tò mò hỏi.

Tống Vy đáp: “Là Giang Vân Khê đó, cô ta rõ ràng là rất yêu tiền, rất sùng bái hư vinh, nhưng, cô ta lại khẳng định mình không phải loại người như vậy, là người kiên cường dựa vào hai tay trắng để kiếm cơm, cho nên gặp người có tiền, sẽ bày ra bộ dạng vô cùng xem thường đối phương, mà bây giờ, người khẳng định mình không yêu tiền lại đi theo một phú nhị đại, được phú nhị đại bao dưỡng rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK