Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1664

Rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng cuối cùng lại không biết đối phương yêu mình, còn có chuyện gì trớ trêu hơn thế này không.

Nếu như, nếu như anh nhận ra điều đó sớm hơn, anh có lẽ đã khuyên Giai Nhi bỏ ác hướng thiện.

Nhưng trên đời làm gì có nếu như.

Nếu như anh biết sớm hơn, số phận của Giai Nhi cũng không khá hơn là bao, bởi vì khi Giai Nhi mười tuổi, cũng đã hại chết ba mẹ của Hạo Tuấn.

Mười tuổi, bọn họ vẫn chưa đủ nhận thức, khi đó, anh cũng không yêu Giai Nhi, Giai Nhi càng không thể nào thích anh, cho nên cho dù sau này anh và Giai Nhi có yêu nhau cũng không thay đổi được kết cục hiện tại.

Hôm nay, anh chỉ có thể biết Giai Nhi yêu mình, ôm điểm này trong ngực, phần đời còn lại của anh sẽ rơi vào nỗi đau khổ sâu sắc.

Nhìn thấy dáng vẻ khóc thầm của Mạnh Ngọc, Đường Hạo Tuân nheo mắt nói: “Tôi tưởng sau khi biết người Lâm Giai Nhi yêu là cậu, cậu sẽ rất xúc động kia.”

Thậm chí anh còn nghĩ, sau khi Mạnh Ngọc biết chuyện này thì có thể sẽ lại nghĩ đến chuyện chết cùng Lâm Giai Nhi.

Nhưng mà ngoài dự đoán, Mạnh Ngọc lại bình tĩnh hơn anh tưởng, ngoài dáng vẻ khóc thầm thì ngay cả la hét cũng không.

Mạnh Ngọc nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói vậy, hít vào một hơi, bình tĩnh đáp: “Tôi nói rồi mà, tôi đã trở lại bình thường, tự nhiên sẽ không có nhiều dao động trong cảm xúc, nhưng sau khi biết người Giai Nhi yêu là tôi, trong lòng tôi thực sự rất buồn, nhưng tôi biết dù Giai Nhi có yêu tôi hay không thì kết quả cũng như nhau nên tôi đã bình tĩnh trở lại, bởi vì không có chuyện sau khi tôi biết chuyện này, Giai Nhi có thể sống lại, thôi cứ vậy đi. Tôi và Giai Nhi có duyên nhưng không có phận, đời này chỉ có thể giữa đường đứt gánh, như vậy cũng là chuyện tốt.”

Vừa nói, Mạnh Ngọc vừa nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò thiêu, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Cho tới bây giờ, đều là anh yêu Giai Nhi, vì Giai Nhi làm nhiều chuyện.

Bây giờ biết Giai Nhi cũng yêu anh, đối với anh như vậy là đủ.

Sau này, anh sẽ không yêu người khác nữa, cũng không kết hôn, sẽ sống với tình yêu dành cho Giai Nhi suốt đời.

Đường Hạo Tuấn dường như hiểu được suy nghĩ của Mạnh Ngọc, đôi môi mỏng mím lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cùng anh ta nhìn Lâm Giai Nhi từ từ biến thành một đám tro tàn.

Không biết đã qua bao lâu, khi hai người rời khỏi lò thiêu, trời đã sầm tối, trên tay Mạnh Ngọc còn có thêm một chiếc hộp.

Đó là hộp đựng tro cốt của Lâm Giai Nhi.

Đã từng có một người cao mét sáu, nặng hơn bốn mươi cân, giờ chỉ còn lại một nắm tro nằm trong hộp gỗ nhỏ, điều này thật sự khiến người ta vô cùng cảm khái.

Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc đến bãi đậu xe, đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.

Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra nhìn, là Tống Vy gọi tới, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, sau đó nhấn nghe.

Những lời quan tâm của Tống Vy truyền đến: “Chồng, muộn vậy rồi, sao anh vẫn chưa về, ở tập đoàn có chuyện chưa làm xong à?”

Phải biết bình thường Đường Hạo Tuấn đều tan làm đúng giờ đến đón cô, hoặc sẽ về thẳng biệt phủ nhà họ Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK