Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 800

Giang Hạ cười cười: “Tớ biết cậu và tổng giám đốc Đường kết hôn không đơn giản chỉ là vì cậu yêu anh ta. Nguyên nhân quan trọng hơn cả là tổng giám đốc Đường là bố của hai đứa trẻ, anh ta có trách nhiệm nuôi nấng hai đứa nó. Nhưng nếu hai đứa thật sự không phải là con anh ta, cậu vẫn có thể để tổng giám đốc Đường nuôi nấng hai đứa nó như chuyện đương nhiên sao?”

Sắc mặt Tống Vy hơi đổi, cô lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không thể.”

Cô lựa chọn kết hôn với Đường Hạo Tuấn, quả thật là vì hai nguyên nhân này.

Nhưng nếu như hai đứa bé thật sự không phải là con Đường Hạo Tuấn, bảo cô để Đường Hạo Tuấn nuôi dưỡng hai đứa, cô thật sự không làm được, cô không mặt dày đến thế.

“Cho nên ấy à, cậu suy nghĩ cho cẩn thận đi. Tớ chạy tới nhà xưởng trước một chuyến đã.” Nói xong, Giang Hạ liền đi ra ngoài.

Tống Vy cụp mắt, thật sự bắt đầu suy nghĩ về chuyện tương lai giữa mình và Đường Hạo Tuấn.

Sau khi Giang Hạ rời khỏi công ty, cô ấy không hề tới nhà xưởng xem xét như lời cô ấy đã nói với Tống Vy.

Mà là lái xe tới tập đoàn Đường Thị.

Dáng vẻ Tống Vy bây giờ, cô ấy thật sự không nhìn nổi nữa, cô ấy muốn dạy dỗ Đường Hạo Tuấn thay Tống Vy.

Giang Hạ tới tập đoàn Đường Thị, cũng không tới trước quầy lễ tân đăng ký mà đi thẳng tới thang máy chuyên dụng của tổng tài.

Nhân viên tiếp tân thấy thế hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức cản lại: “Thưa cô, không thể vào bên đó được. đó là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, nếu cô muốn đi lên thì xin hãy tới thang máy bình thường bên kia.”

Giang Hạ dừng chân: “Thang máy bình thường có thể tới tầng cao nhất không?”

Nhân viên lễ tân bị cô hỏi sửng sốt, lắc đầu theo bản năng: “Không được.”

“Vậy thì không được rồi, tôi muốn lên tầng cao nhất, đương nhiên là phải đi thang máy chuyên dụng rồi, tôi không đi nhầm đâu.”

Nói xong, Giang Hạ liền muốn nhấn nút thang máy.

Nhân viên tiếp tân ngăn cô lần nữa, cô ấy kéo tay Giang Hạ lại, miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ: “Thưa cô, tầng cao nhất là phòng làm việc của chủ tịch và tổng giám đốc, cô không thể lên được.”

“Tôi tới đây chính là để tìm tổng giám đốc nhà các cô, sao lại không thể lên, buông ra!” Giang Hạ dùng sức vùng khỏi tay nhân viên lễ tân.

Nhưng nhân viên lễ tân vẫn nắm chặt tay cô ấy không buông.

Giang Hạ giận sôi, đang muốn mở miệng nói gì đó thì thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đột nhiên mở ra, có hai người đi ra, là Lâm Giai Nhi và Trình Hiệp.

Hai người nhìn thấy Giang Hạ đang tranh chấp với nhân viên lễ tân thì đều kinh ngạc.

“Cô Giang, sao cô lại ở đây?” Lâm Giai Nhi hỏi trước.

Giang Hạ nhìn thấy cô ta thì hơi nhíu mày: “Cô quan tâm sao tôi ở đây làm gì. Ngược lại là cô đó, sao cô lại ở đây?”

Lâm Giai Nhi khẽ cười: “Tôi tới đây làm việc, tôi đã hoàn toàn bình phục rồi, ở nhà rảnh rỗi nhàm chán nên tới tìm Hạo Tuấn, vừa đi làm vừa giết thời gian.”

“Đi làm?” Giang Hạ đánh giá cô ta: “Đừng trách tôi nhiều lời, cô Lâm làm công việc gì thế?”

“Thư ký của Hạo Tuấn.” Lâm Giai Nhi mỉm cười trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK