Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2220

Đường Hạo Tuấn cũng lười để ý Đường Hạo Tuấn, khoát tay, ý bảo chị Trương bế đứa trẻ đi.

Chị Trương cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, không nói nhiều nữa, bế đứa trẻ rời đi.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Kiều Phàm: “Nếu không muốn tôi ném anh ra ngoài thì anh an phận chút cho tôi.”

Kiều Phàm nhướn mày: “Được, tôi không nói nữa.”

Nơi này đâu phải địa bàn của anh ta, Tống Vy ở đây, có Tống Vy nói giúp, anh ta có thể không kiêng kỵ mà đi đấu với Đường Hạo Tuấn.

Nhưng bây giờ Tống Vy không ở đây, anh ta vẫn nên thu liễm lại một chút, nếu không cuối cùng thật sự sẽ bị ném ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn thấy Kiều Phàm an phận rồi, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, đi về phía bếp.

Tống Vy vào bếp dặn dò đầu bếp làm một bàn đồ ăn tẩy trần cho Kiều Phàm, vậy anh đi dặn dò đầu bếp tùy ý nấu mấy món là được, không cần nấu quá tận tâm.

Cho Kiều Phàm ăn, là lãng phí.

Anh thà cho chó ăn.

Sau khi Đường Hạo Tuấn đi, Kiều Phàm cầm ly trà của mình lên, cười như không cười mà ha một tiếng, không biết đang nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, phía cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó một giọng nói của nữ mang theo sự vang dội và một chút ý cười xấu xa truyền tới: “Vy Vy tớ về rồi, tớ mang quà cho cậu và sếp Đường.”

Chữ quà được người phụ nữ nhấn rất mạnh, thậm chí có thể nghe ra ý giảo hoạt.

Nghĩ thôi cũng biết, món quà này chắc chắn không tầm thường, ít nhất sẽ không phải là quà hay ho gì.

Kiều Phàm đề ly trà xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy người phụ nữ nói chuyện, chính là cái người mà anh ta mấy tiếng trước gặp ở chân cầu thang tầng 2, hình như tên là Trần Châu Ánh gì đó.

Tuy trước đó chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng từng nghe nói.

Người phụ nữ này là một nhà thiết kế trang sức, có địa vị không thua kém địa vị trong giới thiết kế trang phục của Tống Vy, là bạn của Tống Vy và Giang Hạ. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cho nên anh ta mới từng nghe nói về người phụ nữ này.

Có điều cũng chỉ dừng ở nghe nói, anh không có cảm giác quá lớn gì về người phụ nữ này.

Vì vậy Kiều Phàm sau khi liếc nhìn Trần Châu Ánh thì thu hồi ánh mắt, tiếp tục thong dong uống trà.

Bởi vì anh ta là bác sĩ, bình thường phải làm phẫu thuật, cho nên căn bản không thể uống rượu, thỉnh thoảng uống một lần, còn phải tra bảng lịch trình công việc trong mấy ngày này của mình, buộc phải xem mấy ngày đó, anh ta có phẫu thuật không, nếu có cũng không thể uống rượu.

Dù sao thứ như rượu, phải mất mấy ngày mới có thể hoàn toàn bài ra khỏi máu trong cơ thể.

Vì vậy, anh ta bình thường uống nhiều nhất là nước trắng và trà, nước hoa quả cũng rất ít khi uống, có vài loại nước hoa quả uống vào cũng gây xót dạ dày.

Lâu dần, anh ta đã thích uống trà, có lúc, tới nơi khác làm phẫu thuật, cũng sẽ mua ít trà ngon cho mình.

Có điều tuy anh ta có tiền, có thể mua được rất nhiều loại trà nổi tiếng, nhưng suy cho cùng không bằng được loại hào khí thật sự như Đường Hạo Tuấn.

Có một số loại trà đắt kinh khủng, cho dù là anh ta, cũng sẽ cân nhắc rồi mới mua, hơn nữa còn không thể mua nhiều, chỉ có thể mua một ít nếm thử.

Trà giống như anh ta uống lúc này, là một loại trà ô long đắt giá trước kia anh ta từng mua, mùi vị quả thật không tồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK