Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1760

Hơn nữa, rõ ràng là điện thoại di động của cô hiển thị có mấy cuộc gọi nhỡ, vậy mà lại không thể đánh thức cô, thật là kỳ quái.

Tống Vy vội vàng xem xem có vấn đề gì, tại sao mình lại không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô kiểm tra một lát, lập tức hiểu nguyên nhân là sao, điện thoại di động của cô bị người ta bật chế độ im lặng.

Mà trong phòng chỉ có cô và Đường Hạo Tuấn, cô không làm, vậy thì cũng chỉ có Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy cạn lời, cô đoán được tại sao anh lại làm như vậy, chắc chắn là thấy cô vẫn còn đang ngủ, cộng thêm ngày hôm qua mệt mỏi quá độ nên anh muốn cô ngủ thêm một lúc, vì vậy mới đặt điện thoại sang chế độ im lặng.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Vy nhìn mấy cuộc điện thoại, trong đó có hai cuộc là của Hạ gọi tới, còn kèm theo một tin nhắn hỏi sao cô vẫn còn chưa đến công ty.

Còn hai cuộc điện thoại khác là của Trần Châu Ánh gọi tới, cái còn lại là của bên sở cảnh sát.

Tống Vy gửi cho Giang Hạ một tin nhắn voice chat: “Xin lỗi nha Hạ, tối ngày hôm qua tớ ngủ trễ nên dậy muộn, chiều nay tớ sẽ đến công ty, có gì cần tớ ký tên hoặc là bản thiết kế cần sửa chữa thì cậu cứ để trong phòng làm việc tớ là được rồi.”

Gửi tin nhắn xong, Tống Vy bấm gọi cho sở cảnh sát.

Sáng sớm, sở cảnh sát gọi điện thoại cho cô, cô muốn biết là liên quan tới chuyện gì.

Rất nhanh, phía sở cảnh sát liền có người nghe điện thoại.

Tống Vy nói họ tên của mình, sở cảnh sát liền biết mục đích cô gọi tới là gì, bên kia trả lời: “Là như thế này cô Tống, vài ngày trước cô Giang Vân Khê tung tin đồn nhảm về cô trên máy bay, phía cảnh sát chúng tôi đã phán quyết tạm giam năm ngày. Hiện tại thời gian đã kết thúc, cô Giang Vân Khê đã được thả ra, cho nên chúng tôi mới đặc biệt thông báo cho cô một tiếng.”

Tống Vy nheo mắt.

Lại là chuyện này.

Không ngờ nhanh như thế, năm ngày đã đến rồi.

Tống Vy nhớ đến Giang Vân Khê, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã thông báo.”

“Không cần khách khí.”

Nói dứt lời, cảnh sát liền cúp máy.

Tống Vy đặt điện thoại xuống, xoa xoa mi tâm, sau đó lại gọi cho Trần Châu Ánh.

Có lẽ Trần Châu Ánh vẫn luôn chờ cuộc điện thoại của cô, cho nên Tống Vy vừa mới gọi tới thì Trần Châu Ánh liền ấn nghe: “Vy Vy.”

“Xin lỗi nha Châu Ánh, tớ ngủ quên mất, cho nên không nghe thấy điện thoại di động kêu.” Tống Vy xoa xoa mi tâm, ngượng ngùng nói.

Trần Châu Ánh cười hắc hắc: “Không sao không sao đâu, tớ không trách cậu, có phải là ngày hôm qua cậu với sếp Đường điên cuồng lắm không hả, cho nên mới ngủ quên.”

“Hả?” Trong nháy mắt, biểu cảm của Tống Vy liền cứng đờ, sau đó mặt liền đỏ bừng lên: “Cậu… cậu nói cái gì vậy?”

“Ha ha, cậu bối rối rồi nè, xem ra là tớ đã nói đúng rồi, hôm qua cậu với sếp Đường rất cuồng nhiệt đúng không, nếu không thì làm sao có thể ngủ đến tận bây giờ, chắc chắn là sếp Đường rất dũng mãnh.” Trần Châu Ánh cười vô cùng nham nhở.

Tống Vy vừa thẹn lại vừa giận, cuối cùng mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi Châu Ánh, nói chuyện chính đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK