Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 929

“Vậy đứa bé trong bụng mợ chủ vẫn ổn chứ?” Trình Hiệp lại hỏi.

Giang Hạ lắc đầu đáp: “Đứa bé vẫn ổn, may mà chở đến bệnh viện kịp thời.”

“Quá tốt rồi.” Trình Hiệp vỗ ngực, cảm thấy tâm trạng này như đang ngồi trên tàu siêu tốc, lúc lên lúc xuống, khiến anh rất dễ mắc bệnh tim.

Cũng may kết quả cuối cùng vẫn không sao.

Bằng không, để tổng giám đốc biết mợ chủ và đứa bé đều không còn, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Đường Hạo Tuấn được đẩy vào phòng bệnh.

Giang Hạ báo tin anh không sao cho Tống Vy xong, thì định rời khỏi bệnh viện, quay về công ty.

Dù gì giờ công ty cũng chỉ có mình cô quản lý, nên cô phải làm rất nhiều chuyện.

Giang Hạ chưa đi được bao lâu, thì Đường Hạo Tuấn đã tỉnh lại.

Trình Hiệp dìu anh dậy, rồi kê một chiếc gối sau lưng anh.

Đường Hạo Tuấn xoa đầu còn hơi mơ màng của mình, lạnh lùng hỏi: “Cậu đã bắt được người bỏ thuốc tôi chưa?”

Nếu Trình Hiệp đã tìm thấy anh, còn đưa anh đến bệnh viện, thì chắc chắn đã biết anh bị người khác bỏ thuốc, nên không thể nào không bắt được người kia.

Trình Hiệp gật đầu đáp: “Tôi đã bắt được rồi.”

Đường Hạo Tuấn híp mắt lại hỏi: “Người phụ nữ đó tên gì?”

Nghĩ đến người phụ nữ cứ bám mãi trên người anh kia, anh lại hận không thể bẻ gãy cổ cô ta.

Từ 5 năm trước bị Đường Hạo Minh tính kế, anh hận nhất là người đã bỏ thuốc anh.

Người phụ nữ kia to gan dám làm như vậy, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng cho hành động trả thù của anh đi.

Trình Hiệp cụp mắt đáp: “Là cô Lâm.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn sửng sốt, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Cậu bảo người bỏ thuốc tôi là Lâm Giai Nhi?”

Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy.”

Đường Hạo Tuấn mím mối: “Không phải cô ta, mà là người khác đã bỏ thuốc, là Lâm Giai Nhi kịp thời xuất hiện đuổi người phụ nữ kia đi, bằng không giờ tôi…”

“Không phải, người bỏ thuốc chính là Lâm Giai Nhi, còn người phụ nữ kia chỉ mượn danh nghĩa của cô Lâm.” Trình Hiệp ngắt lời anh.

Mắt Đường Hạo Tuấn bỗng thu nhỏ lại, mặt cực kỳ lạnh lẽo cứng rắn: “Cậu nói cái gì, cậu bảo là mượn danh nghĩa?”

“Đúng vậy.” Trình Hiệp rót cho anh một ly nước, từ tốn giải thích: “Thật ra mọi chuyện đều do một tay cô Lâm vạch kế hoạch, mà người bỏ thuốc thật sự cũng là cô ta, cô Lâm bảo người phụ nữ kia giả vờ tiết lộ cô ta là người bỏ thuốc, rồi dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi, sau đó…”

“Sau đó Lâm Giai Nhi xuất hiện, giả vờ phát hiện ra dã tâm của người phụ nữ kia, rồi đuổi người phụ nữ đi, để cô ta dìu tôi về phòng nghỉ ngơi đúng không?” Đường Hạo Tuấn tiếp lời anh ta.

Trình Hiệp đưa nước cho anh: “Đúng, làm như thế, không những không khiến anh hoài nghi người bỏ thuốc là cô Lâm, mà còn cảm kích cô ta đã kịp thời xuất hiện cứu anh một lần, sau khi cô Lâm dìu anh vào phòng, sẽ dùng máy biến đổi giọng giả giọng mợ chủ để dụ dỗ anh, rồi phát sinh quan hệ với anh.”

Đến lúc đó, Lâm Giai Nhi có thể khóc lóc với bên ngoài rằng, mình đã cứu tổng giám đốc, nhưng anh ấy lại xem cô ta là vợ mình.

Sau đó tổng giám đốc phải gánh nỗi oan ức của Lâm Giai Nhi, mà chịu trách nhiệm với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK