Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1880

Cho nên Kiều Phàm à, em không yêu anh nữa.

“Kiều Phàm, em không muốn yêu anh.” Giang Hạ mở to mắt, hết khóc rồi lại cười.

Ngày hôm sau, cô lấy cớ ra ngoài giải sầu, một thân một mình đến phòng khám thôi miên mà mình vừa mới liên lạc ngày hôm qua.

Đợi sau khi cô bước ra từ bên trong, khí chất trên người đã thay đổi, hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

Lúc đi vào, trên mặt cô tràn đầy vẻ u sầu, khí tức quanh người nặng nề bi thương.

Mà bây giờ ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười, biểu cảm cũng trở nên vui vẻ hoạt bát.

Nếu như nói Giang Hạ trước khi bước vào là một người đã từng tổn thương trong tình cảm, không còn là bản thân mình, là một người như đã mất đi linh hồn.

Mà Giang Hạ của hiện tại là một người có ánh mắt trong trẻo, vui vẻ như chưa hề trải qua đau đớn trong tình yêu.

Nói tóm lại, Giang Hạ hiện tại mà đứng trước mặt ba Giang và mẹ Giang, chắc chắn ba Giang và mẹ Giang không thể tin được đây chính là con gái bọn họ.

Quả nhiên, khi Giang Hạ về đến nhà, nhìn thấy đứa con gái mang theo nụ cười như chưa từng trải qua vấp ngã, cả hai vợ chồng đều ngây ngẩn cả người.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Giang cầm cái nồi, kinh ngạc nhìn ba Giang.

Ba Giang nhìn Giang Hạ, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

“Thật kỳ lạ, sao Hạ lại biến thành như vậy chứ, trở nên sáng sủa như thế, giống y như là lúc nó còn nhỏ.” Mẹ Giang lẩm bẩm.

Ba Giang gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.” Biểu cảm của mẹ Giang trở nên nghiêm trọng: “Ngày hôm qua tinh thần của Hạ còn chưa phấn chấn, sao ngày hôm nay có thể làm như không có chuyện gì xảy ra vậy chứ, cho nên chắc chắn là trong này có vấn đề rồi.”

Hạ vừa mới về, bộ dạng cười nói chào hỏi bọn họ vô cùng quỷ dị, làm hai vợ chồng cảm thấy không thích hợp.

Sau khi Hạ mười mấy tuổi thì không còn dùng cách chào hỏi lúc bé để chào hỏi bọn họ.

Nhưng mà cách chào vừa nãy của Hạ giống hệt như mười mấy năm trước.

Không phải điều này đã đói rõ là có vấn đề à?

“Nếu không thì hỏi thử xem?” Ba Giang đề nghị.

Mẹ Giang trịnh trọng gật đầu: “Hỏi chứ, nhất định phải hỏi. Không biết rốt cuộc Hạ đi ra ngoài một chuyến đã xảy ra chuyện gì, lại khiến con bé thay đổi lớn như thế, tôi không thể yên lòng được.”

“Vậy thì bà đi đi.” Ba Giang đẩy trách nhiệm cho bà.

Mẹ Giang lườm ông: “Đi thì đi.”

Nói xong, bà đưa cái nồi ở trong tay cho ông: “Cầm đi nè, ông đi đảo thức ăn trong nồi đi.”

“Được rồi, bà đi nhanh đi.” Ba Giang nhận lấy cái nồi, lên tiếng thúc giục.

Mẹ Giang tháo tạp dề trên người xuống ném qua cho ông, sau đó mới đi vào trong phòng Giang Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK