Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2252

Đường Hạo Tuấn nhìn đứa bé ở trong ngực Trình Hiệp, vẫn như cũ không có tỉnh lại, không khỏi khẽ cười một tiếng, sau đó đưa tay điểm điểm chóp mũi đứa bé: “Nhỏ mà không có lương tâm, đổi người cũng không biết mở to mắt nhìn một cái, về sau thật bị người ta dễ dàng mà lừa đi mất.”

Trình Hiệp hàm hậu cười hì hì: “Sếp Đường, không thể nói như vậy, cậu n.hỏ An đây là quen mùi của tôi, cho nên biết là tôi ôm cậu ấy, không phải người xa lạ đâu, nếu như là người xa lạ, cậu An nhất định sẽ mở mắt nhìn một cái.”

“Hy vọng là vậy, được rồi, thời gian không còn sớm, xuất phát đi, đến nơi lập tức liên lạc với tôi.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, khoát tay áo nói.

Trình Hiệp thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, Sếp Đường.”

Dứt lời, anh ta ôm An An, dẫn chị Trương và một đám vệ sĩ đi về phía cửa biệt thự.

Những vệ sĩ này, đều là Đường Hạo Tuấn phân phó xuống, bảo vệ An An, đưa An An đến nơi cần đến an toàn.

Hơn nữa còn phân phó Trình Hiệp làm người phụ trách chủ yếu hành động lần này.

Nguyên nhân chủ yếu chính là, người anh thật sự tin tưởng, chỉ có một mình Trình Hiệp, nếu như không sắp xếp Trình Hiệp đi một chuyến, trực tiếp giao An An cho vệ sĩ, anh ngược lại sẽ không yên tâm như vậy.

Đường Hạo Tuấn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn đám người Trình Hiệp đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn về phía sô pha.

Nhìn Kiều Phàm ngồi ở trên ghế sa lon, không coi ai ra gì uống trà, Đường Hạo Tuấn chính là vẻ mặt ghét bỏ.

Người này, có phải xem nơi này là địa bàn của anh luôn rồi hay không?

Không khỏi quá tự tại quá đi.

Còn có mấy bình trà trước mặt anh, tình hình gì đây?

Kiều Phàm cảm giác được ánh mắt Đường Hạo Tuấn dừng ở trên lá trà, rốt cục cam lòng cho anh một ánh mắt, đẩy đẩy kính mắt nói: “Sếp Đường, như thế nào, không phải là không nỡ cho khách uống mấy loại lá trà chứ?”

Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Mấy bình trà mà thôi, tôi không có keo kiệt như vậy.”

Kiều Phàm nhếch môi cười: “Vậy thì tốt quá, nếu Sếp Đường hào phóng như vậy, vậy những lá trà này đều cho tôi được không? Đến lúc đó tôi mang đi?”

“……” Khóe miệng Đường Hạo Tuấn hơi co rút một chút.

Người này, có phải da mặt có quá dày hay không?

Ở chỗ anh thì thôi đi, còn vừa ăn vừa lấy!

Thấy Đường Hạo Tuấn không nói lời nào, ánh mắt Kiều Phàm híp một chút, sau đó ra vẻ thở dài: “Sếp Đường không nói lời nào, xem ra là luyến tiếc.”

“Đừng nói tôi thành người keo kiệt như vậy, mấy bình trà mà thôi, cậu muốn thì cậu lấy đi.” Đường Hạo Tuấn có chút không kiên nhẫn khoát tay.

Kiều Phàm nở nụ cười: “Vậy thì cảm ơn.”

Mấy bình trà này, đều là mới, còn chưa mở ra, buổi sáng anh đặc biệt để cho người giúp việc lấy ra, lấy cớ quá mục đích.

Kỳ thực, mục đích chân chính của anh, chính là cố ý bày cho Đường Hạo Tuấn xem, sau đó từ trong tay Đường Hạo Tuấn lừa đi.

Đây không phải, thành công rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK